Duck hunt
======Quảng Cáo======
newGhé thăm Fanpage của Likevn Fb.com/KenhTinEva để theo dõi những câu truyện, hình ảnh lãng mạn của tình yêu các nàng nhé!
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
Likevn™ [ON]
Chuyên Mục: Blog
Nội Dung:

Chương 119

KKhẽ cựa quậy mình tỉnh giấc, cô uể oải mở mắt dậy. Vẫn là căn phòng hôm qua, vậy là tối qua cô đã ngủ đây sao? Như sực nhớ điều gì đó, Xuân vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh nhưng rồi khẽ thở phào nhẹ nhõm khi thấy hai người con trai kia đều đang tựa mình vào thành giường ngủ. Vậy ra vì cô mà cả hai đều phải ngủ vờ vật thế sao?

CCô cũng chẳng nhớ rõ điều gì, chỉ rằng hôm qua đột ngột hôm qua đột nhiên bị ngất mà thôi. Giờ người cũng đỡ sốt hơn qua là tốt rồi.

Nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó không đúng lắm…

Bộ đồ hôm qua cô mặc lại…tại sao lại đang treo ở ngay góc kia…vậy hiện tại…

Máu như dồn hết lên não, không lẽ hiện tại…cô đang không mặc gì?

Cô tạm thời nhẹ nhõm khi thấy mình có khoác một chiếc áo sơmi nam to…nhưng như thế càng không ổn. Không lẽ Băng hay Huy đã giúp cô thay đồ. Như thế này thì…

-Em tỉnh rồi sao? – giọng nói uể oải quen thuộc của Băng đột ngột vang lên.

-Anh…cũng thế? – giọng cô ngập ngừng không thoải mái lắm.

-Tốt nhất em nên nằm yên nghỉ và đừng đi lăng xăng đâu cả. – một giọng nói thứ hai chen vào, mang chút gay gắt khó chịu.

-Em…khoẻ rồi mà. – cô e ngại quay qua nhìn Huy. Hôm qua hình như cô bị ngất nên không biết là…sau đó cả hai có chuyện gì xảy ra không?

-Được rồi, ăn sáng thôi. – Băng ngắt lời phản biện cô và rẻ sang một hướng khác.

-Vâng… - cô gật đầu rồi định bước xuống giường đi theo cả hai nhưng lại dừng lại khi nhận ra chính mình đang ăn mặc không đàng hoàng.

-Sao thế? – Băng quan tâm hỏi khi thấy cô cứ lưỡng lự không chịu bước xuống giường.

-Quần…áo của em…tại sao chỉ…có một cái…áo sơ mi thế này? – mặt cô đỏ lựng cả lên, khó khăn nói từng chữ, từng chữ một.

Không hẹn mà cả Băng và Huy đều thoáng đỏ mặt, quay đi.

-Hai anh…ai đã giúp…em thay đồ…thế? – cô xấu hổ kinh khủng…không dưng bị ốm để rơi vào tình cảnh như thế này…

-…… - không ai đáp lại cô, mà chỉ nhìn cô e ngại.

-Không lẽ… - đừng nói là cả hai. Không phải thế chứ? Tại sao…giờ cô chỉ muốn đào một cái lỗ thật to để tự chôn mình vô luôn.

-Em đừng lo…anh không làm gì cả… - cả hai đồng thanh an ủi nhưng chẳng hiểu sao, nó lại càng khiến cô đau hơn.

-……. – cô bấn loạn không biết phải làm sao. Tại sao cô phải rơi vào tình cảnh như thế nào chứ?

-Tại lúc đó em đang sốt cao, lại mặc đồ ướt nên… - Băng giải thích.

-Em hiểu. – cô trả lởi là thế nhưng thực chất là không hiểu.

-Được rồi, đồ của em đây. Thay đi trong khi anh chuẩn bị bữa sáng. – Huy bình tĩnh đáp, tay đưa cho cô bộ đồng phục ngày hôm qua.

-Thay… - cô đơ mặt không biết phải làm sao. Thay đồ trong căn phòng này sao? Còn hai người kia thì sao. Không lẽ thay trước mặt họ.

-Xuân, em sao thế? Em có thể vào nhà vệ sinh đằng kia. – Băng dở khóc dở cười với cô. Thật không ngờ cô đôi khi cũng…đáng yêu thế.

-Vâng… - cô đỏ lựng mặt vì cái suy nghĩ ngớ ngẩn của mình như thế.

…….

Căn phòng trầm lặng, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng cựa quậy, xê dịch bàn ghế rất nhỏ. Giữa ba người vẫn chưa hết ngại ngùng vì những chuyện vừa xảy. Nhất là Xuân. Từ nãy giờ cô chỉ ngồi ngoan ngoãn ăn hết phần cháo của mình và uống hết ly ca cao nóng vừa mới được Băng đưa cho. Phải công nhận một câu là hai anh em nhà nấu ăn cũng ngon lắm nhưng mà thực sự thì với tình cảnh ngày hôm nay thì có lẽ cô chưa nhận ra hết được vị ngon của nó.

Ngồi im lặng thêm một lúc, cô lờ mờ nhận ra có gì đó khác như những lần trước. Phải, dường như cả Băng và Huy có phần hoà thuận hơn. Huy không còn hằn học, gây sự với Băng như trước nữa. Băng cũng thoải mái và vui vẻ hơn trước. Cả hai đã hiểu và thông cảm cho nhau rồi sao?

-Hai anh…ổn chứ? – cô khẽ nói, liếc nhìn cả hai.

-Em có chuyện gì sao? – Băng nhẹ nhàng quan tâm.

-Hai anh…đã nói chuyện với nhau chưa? – cô ngập ngừng hỏi.

-Chưa. – Huy đặt ly nước xuống và đáp thẳng thừng.

-Chưa? Nhưng mà… - cô ngạc nhiên nhìn cả hai. Chưa nhưng cả hai có vẻ đã hiểu nhau hơn rồi mà.

-Em không cần lo nghĩ nhiều đâu. Bọn anh sẽ tự giải quyết chuyện của mình. – Băng nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an.

-Nhưng…

-Ngốc ạ, đừng lo hão khi bản thân mình chưa lo xong. – Huy lớn tiếng trấn an.

-Vâng… - cô im lặng gật đầu.

Bầu không khí lại rơi vào bầu không khí yên ắng ban đầu. Mỗi người tự mình ngẫm nghĩ những gì đã xảy ra xung quanh mình. Tự mình phán xét những việc làm, những hành động của mình.

Có những thứ vốn dĩ không dễ dàng chấp nhận nhưng nó lại quá rõ ràng. Cả Băng và Huy có lẽ đã nhận ra từ lâu về việc mà cả hai đã làm vốn dĩ chẳng ai sai ai đúng cả. Chỉ là quá khó chấp nhận. Băng không sai khi làm thế để bảo vệ mẹ. Huy cũng không sai khi tìm cách bỏ trốn về bên mẹ. Họ không sai khi giữ cho mình niềm tin riêng, họ chỉ sai khi cứ ích kỉ giữ mãi niềm tin ấy để rồi anh em cứ ghét nhau.

Điều đó thật ngốc nghếch.

Liệu rằng, mẹ của hai người có trông mong điều ấy hay không? Bà ấy có muốn hai anh em họ đấu đá nhau vì mình không chứ? Có lẽ là không.

…….

Thời gian cứ thế trôi qua. Ba người cứ bị nhốt trong căn phòng đó vài ba ngày rồi nhưng vẫn chưa được thả ra. Không có xích mích, cãi cọ gì xảy ra. Băng với Huy dù thế nhưng vẫn cứ lầm lì giữ im lặng khiến Xuân cũng có chút không thoải mái. Không rõ là cả hai đang muốn gì và nghĩ gì. Ánh mắt vẫn hậm hực, bức bối khi Băng và Huy đối diện nhau.

Cô cũng có thể hiểu một chút. Mâu thuẫn suốt năm năm đâu thể giải quyết trong ngày một ngày hai. Họ có thể chấp nhận đối diện trực tiếp nhau như thế này là tốt lắm rồi. Hãy để thời gian giúp Băng và Huy làm hoà. Hi vọng nếu cả hai được gặp mẹ mình, tình cảm của họ sẽ tốt hơn.

-Tại sao, đến giờ chúng ta vẫn bị nhốt ở đây chứ? – cô ngao ngán nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa sổ nhỏ. Ba ngày chỉ loanh quanh luẩn quẩn một chỗ như thế này không hề thoải mái chút nào.

-Sẽ sớm thôi mà. – Băng nhẹ nhàng xoa đầu cô trấn an.

-Thật không thể hiểu nổi, chỉ để giải quyết một việc lặt vặt mà cũng phải nốt thế này sao? – Huy cũng chẳng thoải mái chút nào.

-Chẳng lẽ, chúng ta không có điện thoại sao? – Xuân nhìn chằm chằm cả hai.

-Nếu có thì em nghĩ rằng chúng ta còn ở đây à? – Huy nhăn nhó, tiện tay gõ trán cô một cái.

-Hic…chúng ta không còn việc gì để làm sao? – cô lên tiếng.

-Xem phim được không? – Băng im lặng nãy giờ đột ngột lên tiếng.

-Xem phim? – cô có chút bất ngờ nhìn anh. Không nghĩ rằng sẽ có một ngày anh đề nghị xem phim. Một người nghiêm túc như anh mà có thể…

-Cũng được, phim gì? – Huy cung đồng y. Uể oải đứng dậy vươn vai.

Xuân ngơ ngác nhìn cả hai rồi tự cười thầm. Không ngờ có ngày, cô lại thấy cả hai đồng lòng nhưng thế. Thật may mắn. Dù bị nhốt ở đây nhưng cũng không hẳn là tệ. Ý của chủ tịch là thế sao? Muốn hai anh em họ phải bắt buộc đối mặt nhau để giải quyết mâu thuẫn sao? Dù nó hơi tiêu cực nhưng giờ mọi việc đều đã giải quyết rồi. Có lẽ chủ tịch cũng đang đánh một canh bạc ấy. Lỡ như mọi thứ không được như thế thì sao? Nếu như Huy không chịu nghe thì sao?

Còn một vấn đề nữa là tại sao lại để nhốt cô ở cùng họ. Dù không ghét ai cả nhưng mà phải ở cùng họ là điều khác. Suốt mấy ngày qua, lúc nào cô cũng cảm thấy rất xấu hổ và ngại. Thật quá đáng khi đối xử với cô như thế.

-Nhanh lên nào, phim sắp chiếu rồi đấy. – Huy lớn tiếng gọi cô đang ngồi thơ thẩn trên bàn.

-Vâng. – cô hơi giật mình. Vội vàng đứng dậy đi về phía Băng và Huy trong đầu vẫn đang nghĩ lung tung gì đó. Mong rằng có thể sớm ra khỏi đây.

-Ngồi đây nào. – Băng dọn một chỗ ngồi cho cỗ giữa anh và Huy.

-Vâng. – cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

-Em thật chậm chạp. – Huy phàn nàn về cô.

-Hì…nhưng mà hai anh xem phim gì thế? – cô cười trừ.

-Sự im lặng của bầy cừu. – Băng lên tiếng.

-Tại sao lại xem kinh dị. – cô đơ mặt nhìn anh. Sao lại là kinh dị.

-Sao? Nghe nói hay mà… - Huy bật cười với thái độ buồn cười của cô.

-Thôi nào…không sao đâu. Có anh ở đây rồi. – Băng xoa đầu cô trấn an.

Cô chẳng biết nên vui hay nên buồn đây. Cả hai đồng lòng quá vậy? Sao sở thích của họ giống nhau quá thế. Lần này cô có vẻ khổ rồi. Mong bộ phim này sẽ sớm kết thúc.

…….

Nói là sẽ xem phim nhưng thực chất chỉ có Băng và Huy coi. Xuân đã đầu hàng ngay từ đầu rồi. Cô rất rất dị ứng mấy thể loại như thế này dù lại rất có hứng nghe kể. Phim chỉ mới chiếu một lúc, cô đã lăn ra ngủ say.

Băng và Huy cũng chẳng làm phiền cô, chỉ im lặng ngồi xem bộ phim đó từ đầu cho tới cuối. Xem xong bộ phim đó, trời cũng đã tối rồi và Xuân vẫn ngoan ngoãn nằm lim dim ngủ.

Băng cười nhàn nhạt. Khẽ kéo đầu cô tựa vào lòng mình rồi nhẹ nhàng bế cô dậy và đi về phía chiếc giường đằng sau lưng họ.

Huy cũng đã dọn sẵn giường rồi để cho cô ngủ rồi. Ánh mắt anh có vẻ bất lực, không cam tâm khi nhìn người con gái đó trong vòng tay của người khác. Dáng vẻ cô ngủ thật yên bình, đáng yêu. Anh cũng muốn được chạm vào cô nhưng sao anh không thể. Có lẽ do Băng đang ở đây nhưng thực ra chỉ là do anh sợ…nếu như mình ở quá gần cô, sẽ không có cách nào dừng cái mong muốn được ở bên cô.

Thật bất công.

Tại sao? Anh có gì không đủ? Tại sao anh không thể dành được tình cảm của cô. Chỉ vì anh đến sau sao? Anh không cam tâm. Thật khó chịu khi nhìn cô hạnh phúc bên cạnh người khác nhưng anh chẳng thể nào làm khác được.

Anh đã định sẽ dành lại cô nhưng rồi anh chợt nhận anh không nỡ chen ngang vào niềm hạnh phúc giữa Băng và cô. Thật cay đắng. Cuộc sống của cô vốn đã ồn ào nặng nề. Anh có thể chỉ ích kỉ vì mình sao?

Cô vốn ngốc lắm, cô không đủ lạnh lùng, dứt khoát để từ chối anh đâu. Vì cô không thể làm ai khác đau lòng nhưng lại chính vì thế sẽ lại cho anh thêm hy vọng. Vậy thà để anh tự mình rút lui, có khi lại tốt cho cả hai.

Huy lặng nhìn Băng đặt cô xuống giường rồi nặng nề quay lưng bỏ đi.

-Tại sao em nói dối việc mình đang giữ điện thoại? – Băng đột ngột cất lời chất vấn.

-Không phải anh cũng thế sao? – Huy dừng bước, khoé môi cười nhàn nhạt vì một điều gì đó.

Nói dối về việc đó đâu phải chỉ có mình Huy. Cả Băng cũng thế thôi. Đôi khi an hem sinh đôi cũng giống nhau về suy nghĩ đó chứ? Ngay từ đầu trong tay cả hai, mỗi người đều giữ một chiếc điện thoại kèm theo một lời nhắn: “khi mọi việc kết thúc, hãy thông báo, ngay lập tức sẽ được thả”. Băng và Huy đều biết nhưng vẫn ậm ờ không làm.

Không ai trong hai người muốn làm thế. Chưa bao giờ, anh được ở gần người con gái như thế. Chưa bao giờ anh có thể có cảm giác chỉ cần mở mắt ra là thấy cô. Chưa bao giờ, anh được ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô cả đêm cả… Vì thế họ lưỡng lự, không chịu rời. Thật ngốc nghếch phải không?

Phải, cả hai đều ngốc nghếch khi đứng trước cô mà.

………..

Sáng hôm sau, Xuân tỉnh dậy thì đã thấy Băng và Huy chuẩn bị xong mọi thứ rồi. Cô thầm trách bản thân ham ăn ham ngủ. Từ khi tới đây, mọi việc cô đều ỷ y vào Băng và Huy, để họ làm gần hết mọi việc. Từ khi nào cô trở nên lười biếng thế này.

-Xin…lỗi…lại để hai anh làm hết mọi việc rồi. – cô vội vàng bật dậy, chạy về phía chỗ bàn ăn.

-Không sao. Em chuẩn bị đi. Chúng ta sắp có thể ra khỏi đây rồi. – Băng mỉm cười với cô, tay nhẹ xoa đầu cô thật dịu dàng.

-Nhanh lên. Mọi thứ em cần trong kia rồi. – Huy đột ngột xuất hiện từ đằng sau cô, khiến cô có chút giật mình.

-Em…cảm ơn hai anh…làm phiền mọi người rồi. – cô càng thêm xấu hổ. Không ngờ cô lại được hai người con trai này chuẩn bị cho kĩ càng mọi thứ thế. Vốn dĩ tới đây để làm người giúp việc mà thành ra lại để họ giúp cô. Áy náy quá.

Mọi thứ đều được chuẩn bị đàng hoàng nhanh chóng để chuẩn bị rời khỏi nơi này. Tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Có lẽ mọi thứ đã ổn hơn trước nhiều rồi. Lúc vừa định rời đi, cô chợt nhớ ra một điều hết sức quan trọng, phải rồi…một điều hết sức quan trọng.

-Khoan đã…em có việc cần nói. – cô vội vàng chạy theo, níu tay của Băng và Huy.

-Có chuyện gì sao? – cả hai ngạc nhiên nhìn cô, đồng thời lên tiếng.

-Mẹ…mẹ của hai anh… - cô ngập ngừng

-Mẹ? Bà ấy như thế nào? – cả hai không hẹn cùng bước tới nắm chặt vai cô.

-Ông nội của…hai anh biết bà ấy ở đâu đấy. – cô hơi lùi lại trước cái siết chặt từ cả hai người con trai này.

-Thật không? – cả hai nóng lòng hỏi lại.

-Em nghe chủ tịch nói thế…hai anh hãy đi hỏi ông ấy đi.

Cả hai người như nhũn ra. Toàn bộ sức lực như bị rút cạn. Suốt mấy năm trời, đâu phải là cả hai chưa đi tìm. Họ tìm kiếm khắp nơi thế mà không thấy. Vậy tại sao, ông nội lại biết…chẳng lẽ…chính ông là người đã che giấu điều đó. Tại sao lại phải làm điều đó chứ? Cứ để cả hai gặp lại bà ấy thì không phải tốt sao? Tại sao lại phải trêu đùa họ như thế?

Quay lại
2016-08-25 02:31:11
Lê quyên
Senior Member

Hết rồi ah???

2015-08-20 04:00:56
heo
Senior Member

lau qa dag le gium cai

2015-05-05 23:16:23
Ha Tuyen
Senior Member

mãi chưa hết.nhanh nhanh lên tg ơi.

2015-02-21 06:38:40
nhung tuân
Senior Member

truyen hay thay do tg oi vjet tjep di

2015-01-30 23:49:36
ca sau
Senior Member

à mình muốn hỏi cái cậu ''1 điều hết sức quan trọng'' là cái gì thế?


12»

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h