Trang 130 - Tiểu Thuyết: Anh, em sai rồi
Các bạn đang
đọc truyện online tại wapsite likevn.wap.sh, chúc các bạn có những giây phút online thật vui vẻ
Trình Thiếu Phàm nhìn nước mắt vẫn còn đong đầy hốc mắt cô, tim thoáng mềm lại, vơi bớt vài phần lãnh đạm.
“Buông tay ra, anh đi nấu cơm.” Ngữ khí vẫn giữ vẻ lạnh lùng như trước.
Tô Tiểu Lai nghe lời buông tay ra, chờ anh cô ra khỏi phòng ngủ, cô lại lấy quần áo của mình xếp gọn vào tủ, sợ anh tự nhiên lại đổi ý.
Cơm tối, Trình Thiếu Phàm làm hai bát cơm thịt bò, hương thơm ngào ngạt vờn trước mặt, Tô Tiểu Lai lau nước miếng, nhìn anh, lại chớp chớp mắt nhìn xuống bát cơm, cô thực sự rất rất đói rồi, buổi trưa vì quá đau lòng nên chẳng ăn mấy. Nhưng anh cô ngồi đối diện không nói câu gì, cô làm sao dám ăn, lần này phạm lỗi rất nghiêm trọng, cô phải ngoan ngoãn nghe lời thôi. Cho đến khi nghe đến một câu, “Ăn đi.” Tô Tiểu Lai mới như được ban đại xá, vơ lấy bát cơm ăn lấy ăn để, xúc vào, thơm quá, tiếp tục xúc vào, nhai, há miệng, thổi thổi nóng quá, hoàn toàn không giữ hình tượng trước mặt anh.
Trình Thiếu Phàm nhìn cô nhíu mày, cuối cùng vẫn không trách mắng. Ăn mấy miếng, không có khẩu vị, buông bát xuống, đứng dậy ra khỏi bàn ăn.
Tô Tiểu Lai đang cúi đầu bận rộn ăn, nhìn anh mới ăn mấy miếng, “Anh, anh không ăn nữa sao?”
Trình Thiếu Phàm không để ý đến cô.
“Em ăn giúp anh nhé?” Tô Tiểu Lai thực sự không muốn giành cơm thừa của anh đâu, nhưng lãng phí rất xấu hổ, vừa hay bụng cô đang đói.
“Tùy em.” Âm thanh lạnh lùng vang tới.
Tô Tiểu Lai không khỏi rùng mình, những vẫn run rẩy ăn hai bát cơm to.
Chương 42. Nhận ra...
Đảo mắt đã là cuối mùa thu, không khí lành lạnh, rất trong lành. Vườn trường ngày xưa xanh tươi sức sống nhưng giờ trông thật quạnh quẽ cô đơn.
Tô Tiểu Lai ngồi ở trong thư viện, ngừng viết, nhìn cảnh lá bay bay, bên ngoài là tiếng gió thổi viu viu, trong lòng cũng tự nhiên cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Đã bao nhiêu ngày rồi cô chưa thấy được nụ cười tươi như nắng của anh, đã bao nhiêu ngày rồi cô chưa được nghe giọng điệu yêu chiều của anh với cô, đã bao lâu rồi cô chưa được nhận sự chăm sóc của anh, đã bao lâu rồi? Hình như cũng lâu lắm…lâu đến nỗi cô cũng không nhớ rõ nữa…
Thực ra mới chỉ có 20 ngày ngắn ngủn, nhưng cô cảm giác tựa như vừa trải qua cả trăm thế kỷ lạnh lẽo không anh.
Trong khoảng thời gian này, cô mỗi ngày đều dậy lúc 7g, sau đó đi xe bus đến trường, rồi lại vùi mình ở thư viện, đắm chìm trong sách vở, học một lèo đến tối thì xuống căn tin ăn cơm, xong rồi thì về nhà. Cuộc sống của cô giờ chỉ là một vòng tròn khép kín, cô cố gắng để không nghĩ đến anh, không nghĩ đến chuyện anh đang giận cô…
Đúng vậy, Thiếu Phàm chưa tha thứ cho cô.
Buổi tối ngày hôm đó, sau khi ăn xong, anh kêu cô đến thư phòng. Anh trầm ngâm đầy nghiêm túc, dường như anh đã đắn đo nghĩ suy lắm mới đưa ra quyết định này : “Từ giờ trở đi, em không còn là vị hôn thê của anh nữa. Thực ra thì việc vợ chưa cưới với vị hôn thê này đều do anh, anh tự mình đa tình, ép em theo ý anh mà không hề để ý đến cảm giác của em. Tình cảm của anh đã gây áp lực cho em, từ này về sau em không cần lo lắng nghĩ suy gì nữa đâu.” Anh xoa xoa thái dương, tự giễu nói : “Anh biết cảm giác của em khi anh đi học nước ngoài, rất vui vẻ giống như được giải thoát tù ngục đúng không? Em nói cho anh biết, hình ảnh anh ở trong lòng em rất xấu xí, tựa như ác ma đúng không?”
Tô Tiểu Lai cúi đầu, nước mắt đã lặng lẽ rơi đầy mặt.
Cô dùng sức lắc đầu. Đúng là trước kia cô có ý nghĩ này, nhưng sau này , khi anh tuyên bố cô là vị hôn thê của anh, cô đã hồi hộp mất ngủ suốt cả một đêm không phải sao? Không phải cô đã rất buồn bực ảo não khi anh không hôn cô trong thang máy sao? Cô đã rất sợ La San sẽ cướp đi anh….. Hóa ra… nhất nhiều điều kỳ diệu đã xảy ra, biến hóa trong khoảnh khắc cô ở bên anh. Nhưng chính cô cũng không dám thừa nhận, không dám nghĩ tới mà thôi.
Đến trang:
Các bạn đang đọc Tiểu Thuyết: Anh, em sai rồi tại wapsite likevn.wap.sh, chúc các bạn có những giây phút giải trí thật vui vẻ tại wapsite
View: 15548423