Con vật cũng biết đau đớn, huống gì nó lại là con người, đâu phải tượng đá đâu !
Trời lạnh…
Những cơn gió chớm thu cứ chốc lại tạt vào người nó…
Ngày này… tháng này… vào một ngày lành lạnh như thế này… Nó cũng đang đi trên con đường này… với Sơn…
- Này, cậu thích mùa gì nhất?
- Mùa đông.
- Vì sao?
- Vì nó lạnh.
Câu trả lời cụt ngủn của Sơn kết thúc một dãy câu hỏi của nó. Sơn luôn như vậy. Cậu ấy cứ hay nói những câu làm người ta cụt hứng. Và có lẽ… đó chính là điểm mà nó thích ở Sơn (kì lạ thật!).
Nó và Sơn không phải là “couple” – như mọi người thường nói, nhưng nếu nói vậy thì… cũng đúng. Bởi 2 đứa đi đâu cũng có nhau (hay do nó bám theo Sơn nhỉ?). Sơn không phản ứng trước lời đồn của thiên hạ, cậu ấy cứ im lặng, nhưng không phải theo kiểu “im lặng là công nhận” (được thế thì hay quá) mà là theo cái kiểu “thích nói gì thì nói, không quan tâm”.
Lần đầu nó gặp Sơn là ngày đầu tiên đến trường. Một con bé mới bước qua ngưỡng cửa THPT như nó thì biết gì chứ. Khi nó lại là đứa duy nhất học khác buổi với 3 nhỏ bạn thân còn lại. Lạc lõng làm sao!
Bước vào trường, nó như con chim non bỡ ngỡ, thấy lạ lẫm, tò mò, sợ sệt nữa. Lúc ấy, không hiểu sao nó nhớ tụi bạn quá trời và khi nước mắt nó rưng rưng, thì một giọng nói bên cạnh vang lên:
- Lớp mấy?
-10/… 19 – nó trả lời, xen lẫn ngạc nhiên.
- Cùng lớp. Đi chung không?
- Ơ ơ… – nó lúng túng – ơ…
- Không thì thôi. Ở đó đi. – Sơn đi thẳng.
Nó đưa mắt nhìn quanh, mọi cái nhìn kì lạ như hướng vào nó (đang lạc mà) và rồi, không còn cách nào khác, nó chạy theo Sơn, miệng la í ới: “Đợi tớ với!”.
Ở lớp, Sơn nổi bật với môn thể thao vua: đá banh. Cậu ấy cao cỡ 1m75, da ngăm, mặt cân đối, lạnh như đá (trích lời mấy mem trong lớp) và có đôi mắt cứ gọi như là “hút hồn người ta”.
Còn nó, cũng bình thường như mọi người bình thường. Đi ra đường không ai ngoảnh mặt đi và cũng chẳng ai ngoảnh mặt lại, nhưng được cái da nó rất trắng và nụ cười duyên nữa. Ông trời run rủi sao cho nó với Sơn ngồi cùng bàn và sau một tiếng làm quen với những câu hỏi xã giao, nó chợt nhận thấy hình như nó đã… cảm nắng cậu bạn này!
“Cậu ơi, chiều nay rảnh không?… đi mua đồ với mình tí.” – nó đẩy tờ giấy với nội dung không thể chuối hơn qua Sơn, mà bây giờ mỗi khi nghĩ lại, nó không hiểu vì sao lúc đó nó gan thế! “Không, chiều nay bận rồi.” – Sơn viết lại cho nó và tất nhiên, nó lập tức xịu mặt sau câu trả lời ấy.
Vừa chạm vào tờ giấy định… vứt sọt rác thì Sơn chặn lại và viết thêm một câu: “Nhưng nếu chiều mai rảnh thì có thể đi được.”. Nó hơi bất ngờ với hành động ấy và nhoẻn miệng cười với dòng chữ “okey ^^”.
- Này, nhà cậu mở tiệm tạp hoá à?
- Không – nó ngạc nhiên – sao hỏi lạ thế?
- Thì cậu mua toàn đồ ăn, không mở tạp hoá thì là gì?
Nó phì cười và trả lời :
- Thì để dành, khi nào đói thì ăn thôi. Cậu chưa thế bao giờ à? – nó tròn mắt hỏi.
- Chưa – Sơn đáp.
Hai đứa im lặng trên đoạn đường đi và (lại) không hiểu vì sao, nó mở miệng đề nghị:
- Đi dạo không?
- Hả? Đi đâu?
- À ừm… Thì gần nhà tớ có con đường đẹp lắm, trông lãng mạn cực, tớ và tụi bạn thân thường đi loanh quanh ở đó, ờ ờ, bỗng muốn rủ cậu đi… – nó lúng túng.
Nó lén nhìn Sơn và lí nhí:
- Đi… nhé?!
- Ừm… Thế cũng được…
Nó thở phào, haiz, may quá, may là Sơn không từ chối. “Để tớ dẫn đường cho.” – nó nhanh nhảu nói.
- Ừm.
Hai đứa lại im lặng, lâu lâu nó đưa mắt nhìn Sơn và không may, luôn bị cậu ấy bắt gặp.
- Ừm….- nó búng tay – Tớ thắc mắc một chuyện…
- Chuyện gì?
- Thì hôm đầu tiên tới trường ấy, sao cậu lại đến bắt chuyện với tớ?
- Vậy thôi à ?
- … Ừ …
Bỗng Sơn mỉm cười, nụ cười nhẹ thôi, nhưng đủ làm tim nó bồi hồi xao xuyến.