Chưa bao giờ mùa Đông lại lạnh đến thế này. Anh ở bên em mà như cách xa vời vợi. Hai ánh mắt nhìn nhau vô hồn. Những nụ cười tắt lịm. Em thảng thốt quay mặt đi, che giấu đôi mắt long lanh nước: Em sai?
Quá nhiều bình yên sẽ khiến tình yêu lụi tàn trong nhàm chán. Quá nhiều cãi vã khiến tình yêu mong manh trước bờ vực thẳm. Em không biết tự bao giờ trong những câu chuyện của chúng mình lại nhiều hờn giận đến thế. Từ bao giờ em bỗng biến thành “bà lão khó tính” cằn nhằn đủ thứ chuyện trên đời và đổi lại là sự lặng im tột cùng, sự hời hợt chưa từng có trong đôi mắt anh. Em không hờn giận vô cớ. Anh không tự nhiên hững hờ.
Chúng ta đều đúng và chúng ta đều sai. Nhưng làm sao để hài hòa sự đúng – sai ấy? Có lẽ sẽ mất thêm nhiều thời gian hơn nữa, nhiều nỗi đau hơn nữa để trả lời, phải không anh?
Làm sao đây anh, để em giữ trái tim anh bên mình mãi mãi? (Ảnh minh họa)
Tình yêu vẫn còn đó đúng không anh? Giống như ngày nào đó vừa mới đây thôi anh còn nắm tay em và quả quyết một điều: “Mình sẽ không buông tay em nhé!” Giống như một buổi chiều lang thang qua đường hồ Tây, em hồn nhiên ao ước “Này anh, em muốn có một căn nhà gần biển, được không anh?” và nhận lại cái gật đầu vỗ về nhưng tin cẩn lắm. Giống như tình yêu là những xúc cảm không tên khiến trái tim biết khao khát, biết reo vui; là sự gắn bó dài lâu cho dù những khác biệt. Giống như những kỉ niệm là quãng thời gian nhiều hạnh phúc mình đã cùng nhau đi qua…
Làm sao đây anh, để em giữ trái tim anh bên mình mãi mãi? Khi cơn mưa mùa đông dai dẳng quá chừng. Em chạm vào mưa chỉ thấy những tế bào như đông cứng. Em sợ, sợ nếu một mai tình yêu vụt tắt, em biết níu vào đâu để đi qua mùa gió nhớ.
Bởi vì thế anh à, em không muốn phải bước tiếp một mình. Đường còn xa, xa lắm. Mưa bão sẽ qua chừng nào anh còn nắm chặt tay em như lời hứa hẹn. Đừng vội vã rời xa khi yêu thương vẫn còn đong đầy…
Hãy nói với em đi anh, mùa đông rồi sẽ trôi xa. Qua ngày mưa sẽ là những ngày nắng. Anh sẽ trở lại là anh như anh ngày nào. Sẽ quay về bên em cho trọn vẹn tiếng yêu… Để lòng em gạt đi những trăn trở…
Bao nhiêu ngày mưa để em biết yêu thêm ngày nắng?
Bao nhiêu giông bão để em biết yêu thêm những ngày bình yên?