Ring ring
======Quảng Cáo======
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

không biết rằng tòa thành chết chóc giữa Tử Cấm Thành này, chẳng có ban ngày lẫn ban đêm, mà chỉ có cô đơn và tuyệt vọng, chỉ có thống khổ và bơ vơ. Đến người để tâm sự cũng không có, bao nhiêu lời ấp ủ chỉ biết nói với Phật tổ.

“Coi như chuyện tái ông mất ngựa. Hoàng thượng hạ chỉ, An Ninh điện đã bị thiêu hủy, muốn xây lại cũng tốn thời gian, nên cho ngươi về nhà trước hạn.”

“Tạ long ân của hoàng thượng, tạ ân điển của lão tổ tông,” Mỹ Ly thận trọng hồi đáp.

Lễ nghi của nàng quá chu đáo, khiến mắt Hiếu Trang tối lại, “Đứng lên đi! Trong hơn hai năm ngươi không về nhà, Tĩnh Hiên đã giúp thu hồi đất đai cho Khiêm vương phủ rồi.” Thấy mắt Mỹ Ly lóe lên, Hiếu Trang hối hận dừng lời, thở ra một hơi, “Ngươi về nhà xem sao, nghỉ ngơi mấy ngày rồi vào cung gặp ta.”

“Dạ.” Mỹ Ly nhún mình vâng lệnh. Nàng những tưởng nghe đến tên y thì tim không còn nhói đau nữa, hiện thời mới biết là chưa được. Thật tức cười, người đã ra khỏi cơn mộng mê si dại từ lâu, sao trái tim vẫn ì trệ như vậy!

Nàng lùi xuống vài bước, đang chuẩn bị xoay người rời đi thì Hiếu Trang gọi giật nàng lại, “Mỹ Ly, có oán hoàng thượng, oán lão tổ tông không?”

Nghe vậy nàng đứng thẳng người, đáp lời không hề do dự: “Không ạ!”

“Vậy ư?” Hiếu Trang ngắm nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống, hàng mi dài cong rủ thấp, thái độ chân thành điềm đạm.

“Lão tổ tông! Hai năm nay nô tỳ sống một mình trong thâm cung, tĩnh tâm đọc kinh lễ Phật, vỡ lẽ rất nhiều đạo lý thuở nhỏ không hiểu. Nô tỳ chân thành cảm tạ hoàng thượng và lão tổ tông. Nỗi khổ Mỹ Ly phải chịu chẳng đáng kể gì so với lão bà mất mạng và gia đình mất người thân vì Mỹ Ly năm xưa. Hồi ấy dẫu hoàng thượng có bắt Mỹ Ly thường mệnh thì cũng là đúng lẽ, Mỹ Ly hết sức cảm kích trước ơn tái tạo của hoàng thượng và lão tổ tông.”

“Trẫm hy vọng ngươi nói thật lòng.” Giọng lạnh lùng, trấn tĩnh của Khang Hy từ cửa truyền vào, lời chưa dứt, người đã đến nơi.

Mỹ Ly vội quỳ xuống hành đại lễ, Khang Hy sốt ruột ngăn lại.

“Miễn đi.” Y tiến tới ngồi xuống mép sập. Hiếu Trang mắng yêu vì sao không sai người truyền lời, Khang Hy mỉm cười với bà rồi nghiêm mặt quay sang Mỹ Ly, “Nếu ngươi thật sự nghĩ được như vậy thì hơn hai năm sống ở lãnh cung coi như không uổng phí.”

“Dạ.” Mỹ Ly cúi đầu đáp.

“Về đi, sau này gắng mà sống cho tử tế.”

Mỹ Ly cung kính lùi xuống, sống cho tử tế, sống cho tử tế, lời huấn thị mà nàng phải nghe nhiều nhất trong đời chính là câu đó.

Ra khỏi cửa, nàng không ngờ còn một người đứng ngoài hành lang. Y đứng xoay người ra sáng, vì sấp bóng nên không rõ mặt, nhưng nàng cúi ngay đầu xuống. Khỏi cần nhìn cũng biết là ai. Sau bao nhiêu năm tương tư khắc khoải, hình dáng y đã in sâu vào tâm khảm nàng, sâu đến mức chính nàng cũng không xua tan được.

Tim nhói lên hỗn loạn, chỉ trong tích tắc.

Nàng đứng lại nhún mình hành lễ theo đúng phép tắc, hiện giờ y là vương gia, nàng là cách cách phẩm cấp thấp nhất, theo đúng quy củ lẽ ra còn phải quỳ xuống dập đầu.

“Miễn lễ,” Tĩnh Hiên lạnh lùng nói. Hai năm không gặp, giọng y càng thêm cao ngạo, uy thế lẫm lẫm, không hổ là Khánh thân vương dòng dõi tông thất, quyền cao chức trọng, uy danh lừng lẫy.

Nàng lùi lại hai bước, chuẩn bị xoay người.

“Xe ngựa nhà ngươi đợi ngoài Tây Hoa môn.” Hai năm nay, y hiếm khi nhớ tới nàng, có nhớ tới cũng chỉ cảm thấy vô cùng khoái trá khi thoát khỏi những trò quấy rối vô vọng của nàng. Nghe nói nàng được thả khỏi cung trước hạn, y mau chóng hình dung đủ loại phản ứng của nàng khi tái ngộ, hoặc là tức giận đùng đùng mắng y năm ấy tuyệt tình tuyệt nghĩa cương quyết thỉnh cầu hoàng đế phạt nàng thật nặng, hoặc là dai như đỉa đói cố đấm ăn xôi bám chặt lấy y. Nào ngờ nàng lại điềm nhiên như vậy. Y hối hận vì trót nói thêm với nàng một câu không cần thiết, đang sợ nàng tái phát si mê, thì nàng lại chỉ mỉm cười bình thản.

Tim hắn bất thần se lại. Nàng có thể mỉm cười ư?

Người con gái từng giở đủ trò đùa bỡn giận hờn với y, nay lại mỉm cười lãnh đạm như vậy. Y đột ngột phát hiện ra ký ức mình chẳng hề lưu giữ nụ cười của nàng.

Tĩnh Hiên lạnh nhạt ngắm nghía Mỹ Ly, nét cười của nàng, thật ra… rất đẹp!



Chương 2: Về nhà


Mỹ Ly rón rén đi từng bước một trên lối hẹp giữa hai bờ tường cung điện, chỉ sợ hễ thả lỏng là mất kiềm chế, là sẽ vắt chân lên cổ mà chạy.

Hai năm rồi, nàng không hề bước ra khỏi khoảng sân cũ nát của An Ninh điện.

Ngoài Tây Hoa môn có một người. Mỹ Ly dừng chân, không muốn để họ nhìn thấy bộ dang nôn nóng mất kiểm soát của mình.

“Mỹ Ly…” Người đó gọi tên nàng, khẽ khàng như tiếng thở dài. Mỹ Ly ngạc nhiên nhìn kỹ, hóa ra là Tử Úc, trông khác trước nhiều quá. Nàng không nén được bùi ngùi. Hai năm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, còn ai giữ được diện mạo thời niên thiếu nữa chứ?

Tử Úc cũng quan sát nàng. Qua ánh mắt kinh ngạc ấy, Mỹ Ly biết gã cũng như nàng, đang cảm khái trước những thay đổi mà tháng năm đem lại.

Rõ ràng là từng thân thiết, mà bất thần không biết nói gì. Khoảng lặng, khiến quá khứ họ hằng mong quên lãng cứ hiện về tâm khảm như thể nói mới xảy ra đây thôi.

Thuở ấy mọi người đều còn nhỏ.

Ngạch nương qua đời sớm, Mỹ Ly gần như không nhớ rõ diện mạo của bà. Đến khi cả a mã cũng qua đời, nàng được lão tổ tông đón vào cung nuôi dưỡng.

Dẫu kề cận lão tổ tông, nàng vẫn linh cảm được sự khinh thường của người khác. Nàng xuất thân trong một vương phủ đã sa sút, chỗ dựa duy nhất chính là lòng thương hại của lão tổ tông. Chỉ có Tử Tình tỷ tỷ là chân thành tử tế với nàng, bao nhiêu năm qua, nàng cũng chỉ có mình Tử Tình tỷ tỷ là bằng hữu.

Tử Úc trước mặt nàng đây, cao gầy tuấn tú, đường nét không đổi khác quá nhiều, nhưng khí độ riêng có của kẻ cầm quyền đã thay thế vẻ ngây ngô thời thiếu niên. Mỹ Ly không bao giờ quên chính Tử Tình, Tử Úc đã cứu nàng thoát khỏi đám đông phẫn nộ vào ngày nàng cưỡi ngựa gây họa, và cũng không quên được cảm giác an toàn khó tả khi nằm sấp trên tấm lưng gầy còn chưa vững chãi của Tử Úc.

Suốt một thời gian dài, người trong cung say sưa bàn tán về Tử Tình và Thừa Nghị. Ban đầu Mỹ Ly nức nở khóc lóc, nhưng về sau chỉ hờ hững lắng nghe, bởi câu chuyện được nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần, nỗi thống khổ dẫu lớn cách mấy cũng khó sâu sắc mãi. Hơn nữa, đám người bàn tán hào hứng mê mải kia chỉ coi đó như một huyền thoại, chứ làm sao thấu hiểu nỗi bi ai của Thừa Nghị và Tử Tình?

Có lẽ bọn họ căn bản chẳng thèm quan tâm, chỉ đem ra kể như chuyện trà dư tửu hậu mà thôi.

Khi đến kinh thành bàn việc hòa hảo, tiểu vương gia Chuẩn Cát Nhĩ liền phải lòng Tử Tình. Hoàng thượng cân nhắc rồi chấp nhận lời cầu hôn của tiểu vương gia. Thừa Nghị xưa nay vốn luôn lấy đại cục làm trọng, bấy giờ bỗng lại thay đổi hẳn thái độ. Muốn đưa Tử Tình bỏ trốn mà thất bại, y bất đồ bắn tên giết chết Tử Tình.

Tình yêu mặn nồng lãng mạn không ngờ lại kết cục một cách ngang trái giày vò đến thế. Tiểu vương gia phẫn nộ quay về Chuẩn Cát Nhĩ, từ đó bất hòa với Đại Thanh. Thừa Nghị mất đi Tử Tình, bị biếm về trông lăng cho tổ tiên, sống nốt ngày tàn như xác không hồn.

Mỹ Ly không muốn nhớ lại nữa, bèn chủ động mở lời, “Huynh và Nhược Vũ thành thân rồi sao?”

Tử Úc dường như

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h