Ly…” Phía cửa động đột nhiên vang lên tiếng gọi đầy lo âu của Vĩnh Hách.
Mỹ Ly mững rỡ, toan đáp lời thì bị Tĩnh Hiên nhanh tay bịt miệng. Y dùng tay chân khống chế, không để nàng phát ra tiếng động nhỏ nào thu hút sự chú ý của Vĩnh Hách, thậm chí còn thò tay kéo dây leo bên ngoài che kín cửa động.
Mỹ Ly lo cuống. Phía bên trên động được đuốc chiếu sáng rực, tiếng gọi của Vĩnh Hách càng lúc càng thê lương khiến lòng nàng cũng cảm thấy đau thay cho gã. Nàng ở đây! Nàng ở ngay đây! Nàng căm hận định cắn vào bàn tay Tĩnh Hiên đang bịt miệng mình, nhưng y sớm đã đề phòng, dùng sức véo vào má nàng, cằm nàng đau nhói, không dùng sức được nữa.
Hang động nằm ngang này cực kì âm u, qua lớp dây leo che phủ có thể nhìn thấy hố đất được chiếu sáng rực. Mặt nước bỗng “ùm” một tiếng, Vĩnh Hách lưng đeo dây thừng nhảy từ trên miệng hố xuống, gã ngụp lặn tìm kiếm mấy lần, cuối cùng đến giọng gọi tên nàng cũng trở nên khàn đặc, thậm chí còn nghẹn ngào.
Hai tên thị vệ cũng nhảy xuống giúp gã kiếm tìm. Bởi vì bọn họ đều giữ chặt lấy dây thừng quấn quanh eo chứ không níu lấy dây leo, mà cũng không ngờ trên vách còn có một hang động khác, nên chẳng để ý gì đến góc tối bên này.
“Vĩnh Hách!” Miệng hố vẳng lại tiếng khóc gọi của Ứng Như phúc tấn, “Lên đi mà, Vĩnh Hách.”
“Không, không!” Vĩnh Hách hồn bay phách lạc, não nùng phản đối.
Ứng Như phúc tấn ra lệnh cho người phía trên cứ kéo lên bất chấp kháng nghị. Vĩnh Hách phát cuồng, thậm chí còn định dùng chủy thủ tùy thân cắt đứt dây thừng. Thị vệ cùng xuống với gã lập tức ngăn cản, hợp sức với người phía trên kéo Vĩnh Hách vừa khóc vừa gào lên.
“Ngài làm gì vậy?” Đợi đến khi phía trên không còn tiếng động, Tĩnh Hiên mới buông Mỹ Ly ra. Sững sờ hồi lâu, nàng òa lên gào khóc, khi nãy tiếng gọi của Vĩnh Hách khiến nàng tan nát lòng.
“Làm gì ư?” Nụ cười của y lạnh băng, “Không để bọn họ tìm được nàng!”
“Ngươi!” Mỹ Ly quá sức căm giận, cuối cùng y muốn hành hạ nàng đến mức nào? Nàng điên cuồng xông tới, dùng hai tay đánh y nhưng bị y dễ dàng ghìm lại.
“Vì sao? Vì sao?” Nàng khàn giọng chất vấn, bởi vì quá sức phẫn nộ, tóc tai xõa ra bù xù, áp sát vào khuôn mặt thon gầy, trông càng thêm yếu ớt bất lực. Bên tai nàng tựa hồ vẫn còn văng vẳng tiếng gọi tuyệt vọng đứt ruột của Vĩnh Hách.
“Ngươi vì sao lại như vậy? Vì sao không chịu buông tha ta?” Nước mắt rơi xuống như mưa, bao ủy khuất oán giận mấy ngày nay chợt bùng nổ, “Ta chẳng phải đã buông tay rồi sao, ta chỉ là đồ bỏ của ngươi thôi! Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao đây?” Nàng chất vấn y, đồng thời cũng chất vấn vận mệnh cứ bắt nàng phải chịu đau khổ hết lần này đến lần khác.
Tĩnh Hiên mặc cho nàng gào khóc. Dáng vẻ Mỹ Ly hiện giờ quen thuộc với y hơn, ít nhất không còn là khuôn mặt cứng đờ lạnh băng băng nữa. Bị câu nói cuối cùng của nàng làm tổn thương, hai tay y siết chặt.
“Mỹ Ly…” Đợi nàng khóc đến kiệt sức, y mới hạ giọng hỏi, “Nàng muốn Vĩnh Hách nhìn thấy bộ dạng của nàng lúc này sao?”
Mỹ Ly sững sờ, đầu óc đờ đẫn không thể nào suy nghĩ tiếp được.
“Một lát nữa hộ vệ của ta tìm đến, ta sẽ dẫn nàng ra ngoài, nàng có thể nói là nàng lăn từ sườn núi xuống chứ không rơi xuống nơi này. Ngân Địch giờ đã sợ chết khiếp, không tranh luận gì với nàng đâu.” Không có nghi ngờ, cũng chẳng có đồn đại!
Nàng cứng người khi bị y ôm chầm lấy, thật không ngờ bộ dạng nức nở tuyệt vọng của nàng lại có thể nghiền nát tim y. Y ôm chặt lấy nàng, “Nàng hỏi ta vì sao ư… Ta chỉ không nỡ làm một kẻ phụ bạc giữa đường.” Y bỏ rơi nàng sao? Vậy thì ai đang nằm trong lòng y lúc này?
“Ngươi sẽ đưa ta ra ngoài thật sao?” Dường như chẳng hề nghe thấy những lời thổ lộ tâm tình của y, nàng khăng khăng đòi y hứa hẹn.
Tĩnh Hiên phát tức, trong mắt nàng, trong tim nàng, giờ chỉ còn gã đàn ông kia sao?
“Ngươi sẽ giữ bí mật chuyện hôm nay chứ?” Nàng không tin được y!
Y buông nàng ra, ẩn nhẫn ngồi thẳng lên, âm thầm nhìn khuôn mặt đẫm lệ cùng ánh mắt thất thần. Trái tim Mỹ Ly đã bị gã đàn ông gọi tên nàng khi nãy đem đi mất rồi.
Không cam tâm! Y không cam tâm! Người đàn ông trong lòng nàng vốn là y mà! Lẽ ra phải là y mới đúng. Y đổi ý rồi, y không vĩ đại đến mức hi sinh khát vọng của mình để thành toàn cho một gã đàn ông khác.
Chương 21: Báo đáp
Bóng tối, lại bóng tối mà nàng sợ hãi.
Nàng cảm thấy rất khó chịu, thậm chí cảm thấy như đang vùng vẫy dưới làn nước lạnh băng chực nuốt chửng nàng, mỗi lần hít thở đều rất khó khăn. Nàng kêu khóc muốn mở to mắt, muốn chộp lấy bất cứ thứ gì để tiếp tục sống sót. Dường như nàng lại chìm trong biển lửa một lần nữa, lại nóng bỏng đau rát. Từng nấc da thịt của nàng đều nhức nhối, nước mắt vừa ứa ra đã bị hong khô lập tức.
Nàng cầu cứu, chẳng có ai đến. Nàng buông tay, thẫn thờ ngã quỵ trong biển lửa, bất lực biến thành một làn khói mỏng.
Nàng nghẹn ngào kêu khóc, trán đột nhiên mát lạnh, cảm xúc chân thật kéo nàng khỏi giấc mộng hỗn loạn. Nàng không đủ sức mở mắt, cố rướn cổ đòi uống nước. Quả thật có người đưa nước đến bên môi, nàng sợ đó chỉ là giấc mơ, vừa mừng vừa sợ liền uống ừng ực.
“Mỹ Ly…”
Giọng nói rất quen tai, là Vĩnh Hách sao? Không đúng, Vĩnh Hách sao lại có giọng bi thương như vậy.
“Mỹ Ly…” Đôi tay lạnh ngắt siết chặt lấy tay nàng, “Mỹ Ly, ta chỉ cần nàng thôi là đủ.” Vĩnh Hách nói. Mỹ Ly không đủ sức để cau mày, nhưng nghe ra sự bất đắc dĩ trong giọng nói gã, như thể gã đang tự nhắc nhở bản thân.
Nàng đâm sốt ruột, muốn mở mắt ra xem có phải đúng là Vĩnh Hách không?
Chung quanh hơi ồn ào, hình như nàng mê man bỏ qua một đoạn, có rất nhiều người nhỏ giọng nói chuyện, nửa giải thích nửa cãi cọ, đầu nàng đau quá.
Một phụ nữ đột nhiên gào lên: “Nó không được! Nó sẽ hại con!”
Mỹ Ly không nhận ra là ai đang nói, nhưng giọng điệu căm uất đó đã khắc sâu vào tim nàng.
Thuốc thật đắng rót vào trong miệng, nàng biết thuốc chẳng dễ tìm, nên không dám cau mày, chật vật nuốt hết song vẫn bị sặc một ít. Nàng quýnh lên, không ngờ lại mở mắt ra được.
Nhìn thấy Vĩnh Hách, nhịp thở chợt dồn dập, nàng phải nói cho gã biết rằng không cần lo lắng, nàng vẫn khỏe, nàng chưa chết! Nhưng liền đó, nàng sững sờ, người ngồi bên giường nàng lẳng lặng không nói tiếng nào là Vĩnh Hách hay sao? Gã thậm chí còn không phát hiện ra là nàng đã tỉnh. Vĩnh Hách sao lại có vẻ đờ đẫn thế này, ánh mắt gã vì sao lại lạnh lùng như thế?
“Cách cách?” Hồng Linh đang đỡ nàng uống thuốc mừng rỡ kêu lên, Vĩnh Hách rùng mình, quay đầu sang nhìn nàng. Ánh mắt của gã… Mỹ Ly an tâm rồi, đúng là gã! Ánh mắt của gã, nụ cười mỉm của gã vẫn ấm áp như xưa, nàng an tâm thở hắt ra.
“Khỏe hơn chút nào chưa?” Gã ngồi xích lại, đỡ nàng thay cho Hồng Linh, để nàng thoải mái ngồi dựa vào lòng mình.
“Thiếp bị bệnh sao?” Mỹ Ly hỏi, giãy dụa trong lửa trong nước chỉ là ảo giác do bệnh tật thôi sao? Nàng đảo mắt, “Nơi này…” Nàng đang nằm trong một gian phòng, ánh mặt trời có vẻ uể oải, chắc là xế chiều rồi.
“Đây là hành cung Thừa Đức.” Vĩnh Hách mỉm cười, cầm lấy khăn tay Hồng Linh đưa tới, thấm khô mồ hôi túa đầy trên trán nàng.
Đã tới Thừa Đức rồi sao? Mỹ Ly ngạc nhiên, nàng ngã bệnh
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu