của đám đàn ông nhất, kế bên nàng là Tĩnh Nhàn. Mỹ Ly không muốn nói chuyện với cô ta, tự cầm thử cây cung do tiểu thái giám dâng lên. Lúc trước nàng luôn bận bịu bám đuôi Tĩnh Hiên, chẳng hề chú tâm tham gia tỉ thí, nên không biết hóa ra mỗi người có sáu mũi tên.
Nàng chầm chậm nhấc một mũi tên lên. Mỹ Ly cách cách trong quá khứ tựa hồ luôn sống vì Tĩnh Hiên vương gia, cho nên trong ký ức nàng chỉ toàn là y. Nàng đã xốc nổi bỏ lỡ rất nhiều chuyện tốt đẹp. Giờ đây nàng phải chú tâm thưởng thức tất cả.
“Điệu bộ quá đi! Tưởng mình quý giá lắm đấy!” Tĩnh Nhàn lạnh lùng giễu cợt.
Ban đầu Mỹ Ly ngỡ cô ta mắng mình, nhưng quay đầu ngó lại thì thấy Tĩnh Nhàn mặt đầy vẻ khinh bỉ nhìn trừng trừng Tố Doanh đang đứng ở vị trí nổi bật nhất. Tố Doanh khẽ nhíu đôi mày, khuôn mặt xinh xắn dịu dàng khiến người ta sinh lòng thương xót, nàng cẩn thận đeo bao tay, tránh để xước sát làn da mềm mại.
Tĩnh Nhàn mắng thêm mấy câu rồi kéo căng cung, một tên trúng đích, từ đám nam nhân đằng xa truyền lại mấy tiếng ồn ào khen hay, không biết thực lòng tán dương hay là mai mỉa. Nữ tử bị từ hôn, trong mắt đám đàn ông cũng chỉ là trò cười mà thôi. Mỹ Ly hít sâu một hơi, lờ đi những thanh âm chế nhạo.
Tư thế kéo cung bắn tên của Tố Doanh vừa đẹp mắt vừa yểu điệu, trông hiên ngang hơn người. Một cô nương yếu ớt như vậy không ngờ vừa phát tên đã bắn trúng hồng tâm, ngay hoàng thượng cũng phải vỗ tay khen ngợi, đám nam nhân tung hô rầm trời, Tĩnh Nhàn càng lộ vẻ khinh bỉ.
“Đúng là con gái quan quản muối, nhổ nước miếng cũng thơm.”
Mỹ Ly mỉm cười, cũng kéo căng cung, cố sức một chút thì “soạt”, cung nhẹ dành riêng cho các cô nương không ngờ bị nàng kéo gãy. Mỹ Ly giật mình hoảng sợ, sau tai chợt đau nhói, nàng bất giác giơ tay sờ thử, hơi ẩm ướt, dính chút máu, chắc là bị dây cung dứt quẹt ngang qua.
“Ôi trời!” Các cô nương dừng tay, đồng loạt quay đầu nhìn nàng, mỗi người một vẻ mặt khác nhau, bàn tán không dứt.
“Cô ta kéo đứt cung rồi!”
“Sao lại mạnh tay đến thế? Ở lãnh cung thức ăn ngon lắm sao?” Chẳng biết ai nói năng thâm thúy như vậy, khiến nhiều kẻ cất tiếng cười phụ họa.
Mỹ Ly chỉ biết mỉm cười hối lỗi. Nàng quên là tay mình đã khỏe hơn hẳn khi xưa nên mới bất cẩn làm gẫy cung. Hồi vào An Ninh điện, nàng cố hết sức cũng chẳng nâng nổi nửa thùng nước, về sau lại có thể xách liền một lúc mấy thùng đầy.
“Các cách không sao chứ?” Vĩnh Hách đeo cung đang định tiến sang sân bắn nam, bây giờ lo lắng nhìn vết thương trên cổ của nàng.
“Không sao, không sao.” Mỹ Ly bỗng dưng xấu hổ, không ngờ lại được gã đích thân đến hỏi thăm.
Tiểu thái giám vội dâng một cây cung mới. Mỹ Ly vẫn còn sợ sệt, kéo thử nhưng không dám vận sức.
“Dùng tạm của ta đi!” Vĩnh Hách tủm tỉm tháo cung của mình xuống rồi đường hoàng đưa cho nàng. Mỹ Ly không nhận thì không ổn, đành xấu hổ mỉm cười đón lấy cánh cung cứng.
Lần này thì không sợ gãy nữa, nàng lắp tên vào, ”Không đúng, không đúng!” Vĩnh Hách đứng xem vội kêu lên, rồi không tiện đến sửa cho nàng, bèn rối rít gãi đầu gãi tai, bộ dạng như đứa trẻ nhỏ khiến Mỹ Ly phá lên cười.
“Cách cách đừng nắm vào đuôi tên.”
Đừng nắm vào đuôi tên...
Câu này, Tĩnh Hiên từng nói với nàng hồi lâu lắm rồi. Giọng nói đầy bực bội của y dường như chỉ vừa vang lên bên tai. Tay nàng lỏng ra, mũi tên mất mục tiêu chệch ra ngoài, bay tà tà sượt qua mép bia rồi rơi xuống mặt cỏ đằng sau.
“Ôi chao...” Vĩnh Hách tiếc nuối thở dài. “Cách cách vội vàng quá, ngắm chuẩn hơn một chút là được.”
“Cảm ơn.” Nàng trả cung cho gã, nói với tiểu thái giám là mình muốn thoa thuốc vào vết thương rồi rời khỏi sân bắn.
Chương 6: Bầu trời
Mỹ Ly chầm chậm bước đi, cỏ cây bãi săn vẫn um tùm như trước, đi vòng mấy lùm cây bụi, băng qua gò đất, con sông nhỏ vẫn kia, chưa hề khô cạn.
Nàng đứng bên bờ sông, làn nước trong trẻo chầm chậm chảy xuôi chẳng có gì khác biệt so với mấy năm về trước.
Từ bao giờ nhỉ, nàng phát hiện ra sự tồn tại của con sông này?
Thủơ ấy, mỗi lần đến bãi săn là một cơ hội tốt mà nàng nôn nao chờ đợi. Nàng vẫn còn nhớ mình níu chặt tay Tĩnh Hiên không để y rời đi, lúc đầu còn làm nũng, nhỏ nhẹ năn nỉ y ở lại với nàng, y dùng sức muốn vùng thoát khỏi nàng, lạnh giọng gần như uy hiếp bảo nàng buông tay.
Nàng cũng lên cơn bướng bỉnh, ôm chặt lấy tay y, cương quyết không rời, “Không cho đi, không cho đi!” Nàng tức tối hậm hực kêu lên, bất chấp là khéo quá hóa vụng hay chọc giận y, nàng chỉ muốn y đừng đi, chỉ muốn y ở bên nói chuyện với nàng giữa chốn đồng không mông quạnh này.
Y giận quá hóa cười, “Ngươi giữ ta lại đây cũng vô dụng thôi. Ta không ưa ngươi, ngươi là nữ nhi tại sao không biết xấu hổ? Muốn ta nói bao nhiêu lần thì mới bỏ cái trò bám dai như đỉa thế này?” Câu nói của y làm nàng đau lòng, thảng thốt lơi tay, y liền vùng ra, nàng lùi lại nửa bước trơ mắt nhìn, y bỏ đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Nàng thẫn thờ đi lang thang, dai như đỉa? Trong mắt y, nàng tệ đến vậy sao?
Đi qua sườn đồi, nàng bất ngờ phát hiện ra dòng sông nhỏ này, liền ngồi xuống ven sông òa khóc nức nở, nước sông mang đi phiền não của nàng, khóc một hồi, nàng liền cảm thấy có thể khiến Tĩnh Hiên ca ca thay đổi cái nhìn về mình.
Lúc ấy, Mỹ Ly tưởng dòng sông nhỏ này quá thần kỳ, đủ sức chữa khỏi vết thương của mình. Thực ra, đó là vì nàng chưa đến lúc tuyệt vọng mà thôi.
Giờ đây nàng lẳng lặng đi đến sườn đồi cạnh dòng sông, làn nước không còn thần bí như xưa nhưng lại thêm phần thân thiết. Bên bờ hoa dại nở tưng bừng, màu sắc rực rỡ muôn nơi, đẹp đến nỗi nàng phải thở dài. Thực ra mùa xuân năm nào hoa cũng nở đẹp như thế, chỉ là nàng không biết thưởng thức mà thôi.
Chìm đắm trong suy tư, tiếng động đến sát bên cạnh nàng mới nghe thấy, lạo xạo tựa tiếng chân bước của vài ba người, bọn họ cười nói đi tới quá gần, nàng muốn tránh cũng không kịp nữa.
“... So với lúc trước thì thú vị hơn rồi đó, nhưng chẳng đáng gì, đám con gái Giang Nam còn hơn xa cô ả.”
Nàng không nhận ra đó là giọng nói của ai, chuyến săn này có nhiều người nàng không biết tên.
“Ta thấy hồi trước cô ả cứ rối rít lả lơi lại thú vị hơn, tuy tính cách khó ưa nhưng quăng lên giường thì cũng hứng lắm.” Lời nói của một tên đàn ông khác khiến cả đám cười rộ, luôn mồm mắng chửi hắn là phường hạ lưu.
“Còn đợi ngươi quăng sao? Có khi đã bò lên giường Tĩnh Hiên từ đời nào rồi!” Vì bốn phía vắng người, mấy tên đàn ông tha hồ nói càn chẳng kiêng nể ai.
“Xem chừng lần này cô ả tuyệt vọng thật đấy! Đừng nói đến công chúa Mông Cổ hồi trước, chỉ cần con gái quan Diêm đốc hiện giờ, dựa vào gia thế địa vị của Mỹ Ly mà đòi chiếm được Tĩnh Hiên ư? E rằng muốn làm cóc ghẻ cũng chẳng đến lượt. Hoàng thượng và lão tổ tông đang trọng dụng Trát Mục Lăng, vừa phong Tổ Doanh làm Đa La cách cách. Các ngươi có thấy khối ngọc Tổ Doanh đeo bên hông không? Bảo bối ấy ta thèm cả nửa năm mà vẫn chưa dám mua đấy!”
“Ha ha, ngươi định nhìn chỗ nào trên người cô nàng thế?” Tiếng cười khả ố lại vang lên.
“Thôi đi, vì sao lại nói Tổ Doanh chỉ có thể chọn Tĩnh Hiên? Nam nhân Đại Thanh đẹp trai nhiều lắm, ta nè! Ta có kém gì y chứ!” Nói xong chính hắn cũng phải phá lên cười.
“Sắp tới đây các ngươi đừng giở
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu