/>
Trong quầng sáng trắng dịu nhẹ.
Đối diện với những hàng ghế khán giả trống trơn.
Doãn Hạ Mạt bắt đầu cất tiếng hát.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương cho cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Ai ai cũng đều yêu cô ta
Cô ta là kim cương hoàn mỹ lóng lánh
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tỳ vết
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền…
…
Hạ Mạt đã hiểu dụng ý của Lạc Hi. Anh đưa cô tới đây để cô quen với sân khấu, để cô có được cảm giác thân thuộc khi đứng hát trên sân khấu, để cô có thể loại bỏ cảm giác trái tim bị đông cứng, không sao cất nổi tiếng hát trước đám đông.
Đây cũng là hy vọng mà chính cô cũng muốn đạt tới.
Muốn trở thành ca sĩ, trước hết, cần phải học cách hát trước mặt đám đông. Cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, Hạ Mạt hát, điều chỉnh ý nghĩ, muốn nhắm mắt lại để tránh không nhìn hàng ghế khán giả, nhưng cô cưỡng bức bản thân phải mở to mắt nhìn thẳng xuống sân khấu.
Không cần sợ, Doãn Hạ Mạt, mi không còn là cô bé không chút sức lực năm đó nữa. Móng tay cái bấm sâu vào lòng bàn tay thật đau, Hạ Mạt tự nhủ lòng. Cần phải quên đi quá khứ mới có thể đạt được những gì mình mong muốn. Doãn Hạ Mạt, mi không được phép một lần nữa làm cô bé con toàn thân run rẩy đứng trên sân khấu!
…
Thiếp biết chàng yêu cô ta.
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
…
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
…
Những ngón tay thon dài lướt trên những phím đàn đen trắng, Lạc Hi nhìn Hạ Mạt dịu dàng đứng hát trong quầng sáng chính giữa sân khấu. Cô kiên cường đứng hát, sống lưng thẳng, hai bàn tay nắn chặt, cánh tay cứng ngắc buông thẳng, có đôi chút sợ hãi, hoảng loạn trong đôi mắt, nhưng hình như cô đang cố sức ép bản thân không được nhắm mắt lại, buộc mình phải nhìn xuống những hàng ghế khán giả phía dưới sân khấu.
Anh bắt đầu nghe thấy cổ họng cô đang từ từ thít chặt.
Tiếng hát cô bắt đầu sít lại.
“Nhìn anh này”. Trong tiếng piano, Lạc Hi khẽ nói.
Hơi thở Hạ Mạt có phần gấp gáp, nhịp đập trái tim dồn dập rối loạn. Trong bóng tối, khán giả dưới sân khấu như những con mãnh thú ăn thịt đáng gầm rú, biến ảo muôn hình vạn trạng, đang phóng về những thân hình to bè nhảy từng bước, từng bước hướng về phía cô.
Hình như có tiếng người nói.
Cô nghe không rõ.
Bên tai có tiếng ầm ầm rung chuyển.
Những ngón tay Lạc Hi buông mạnh hơn trên phím đàn, âm thanh đột ngột mạnh mẽ hơn, tiếng Lạc Hi trong tiếng đàn vang lên đặc biệt rõ ràng.
“Hạ Mạt, nhìn anh này”.
Cô kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Tiếng piano xoay vần trong không gian nhà hát trống vắng.
“Dưới sân khấu chẳng qua là những hàng ghế trống không, chỉ có anh, chỉ có anh là khán giả của em thôi”. Lạc Hi bình tĩnh nhìn cô, “Tiếng hát là hát cho em, là hát cho anh, cho khán giả của em, chứ không phải hát cho nỗi sợ hãi và những chỗ ngồi trống không. Vì thế, nếu như em muốn nhìn thấy cái gì thì em cứ nhìn vào anh đây này”.
Nụ cười của anh tĩnh lặng mà phiêu du, đôi mắt đen mã não rực sáng, đôi môi đẹp tựa hoa anh đào. Giống như năm năm trước trong cái đêm uống say đó, ánh sao nhạt nhòa, sương đêm mờ ảo, cây anh đào tuyệt đẹp. Không có phân ly, không có ưu sầu, không có sợ hãi, tất cả tất cả đẹp như một giấc mơ.
…
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại.
…
Chàng mua kim cương vì cô ta
Chàng đau lòng vì cô ta, ưu sầu vì cô ta
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Rèm cửa sổ nhung màu boóc đô khiến nhà hát tối om, Lạc Hi đệm đàn piano, những ngón tay thon dài không ngừng lướt trên phím đàn trắng đen, lần lượt lặp đi lặp lại giai điệu bài hát. Trên sân khấu, trong ánh đèn sáng trắng Hạ Mạt hát đi hát lại lời bài hát. Cô chăm chú nhìn anh, anh mỉm cười với cô nụ cười đó như làn sương mờ nhạt, ấm áp, bao phủ dày đặc trong không gian khiến tất cả mọi cái đều trở nên bình tĩnh, thân thương.
…
Ai ai cũng đều yêu cô ta
Cô ta là kim cương vô giá
Cô ta cao quý, cô ta xinh đẹp
Cô ta thuần khiết, cô ta không tì vết.
Thiếp chỉ là hạt cát nhỏ bé thấp hèn bay theo gió
Thiếp đê tiện, thiếp phiêu bạt
Thiếp thế cô, thiếp phức tạp
Cô ta là kim cương vô giá…
Thiếp là hạt cát không đáng đồng tiền.
…
Trong bóng tối, cửa phụ nhà hát nhè nhẹ hé mở, một bóng người bước vào. Bóng người đó từ đằng sau đi thẳng lên hàng ghế khán giả đầu tiên rồi ngồi xuống chiếc ghế chính giữa.
Doãn Hạ Mạt đã nhìn thấy bóng người đó.
Phan Nam đang ngồi trên chiếc ghế ấy cười vẫy tay với cô, dấu tay ra ý muốn nói: “Cừ lắm”. Rồi Phan Nam chống cằm lặng yên nghe Hạ Mạt hát.
Lạc Hi cũng vừa hát vừa nhìn Hạ Mạt đằm thắm, tới khi ánh mắt của Hạ Mạt chuyển từ chỗ Phan Nam quay lại, anh mỉm cười với cô, hình như không chút một mỏi, không để ý cô còn đang hát hay không, ngón tay lướt trên những phím đàn từng nốt, từng nốt âm luật bài Kim cương.
Nhìn ánh mắt Lạc Hi.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt bình tĩnh trở lại.
…
Thiếp biết chàng yêu cô ta
Yêu cô ta như yêu kim cương
Dù cho cô ta không yêu chàng
Chàng vẫn dại khờ yêu cô ta
Cũng giống như thiếp yêu chàng
Khờ dại yêu cô ta
…
Thiếp có thể giả vờ không biết chàng yêu cô ta
Thiếp có thể khóc lóc cầu xin chàng
Nếu như quỳ xuống trước mặt chàng có thể làm chàng mềm lòng
Và dù cho thiếp chết đi
Chàng cũng sẽ không ở lại
…
Như thể cảnh đó đã được sắp xếp bố trí trước, Phan Nam vào trong được một lúc, sau đó cứ vài phút lại có người từ bên cửa phụ bước vào, ngồi xuống những hàng ghế khán giả.
Ban đầu là Khả Hân.
Sau đó là Jam.
Rồi đến Nhã Luân.
Rồi Thái Ni.
Tiếp theo là giám đốc nhà hát.
Nhân viên phụ trách ánh sáng.
Rồi một người rất lạ.
Lại một người lạ nữa.
Tiếp nữa lại là một người lạ.
…
Trên hàng ghế khán giả nhà hát Bảo Lai, từ hai, ba người dần dần có đến bảy tám người, rồi mười người,
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu