Old school Easter eggs.
======Quảng Cáo======
newGhé thăm Fanpage của Likevn Fb.com/KenhTinEva để theo dõi những câu truyện, hình ảnh lãng mạn của tình yêu các nàng nhé!
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

/>
Trong khi Tiểu Băng vẫn còn đang giảng giải về số lượng tiêu thụ, cánh cửa phòng họp đột nhiên mở toang ra, người vừa đến hình như đã dùng một lực rất lớn, lớn đến nỗi làm tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

- Tôi… tôi xin lỗi, tôi bị tắc đường, thế nên… nên đến trễ!

Tôn Phàm ôm bản mẫu và bản kế hoạch trong tay thở hồng hộc, cô chạy thục mạng tới đây cả quãng đường, lúc này ngay đến hít thở cũng trở nên gấp gáp, hai má đỏ phừng phừng.

- Mang đến rồi sao?

Trên mặt Tiểu Băng cuối cùng cũng nở ra nụ cười thanh thản, bước nhanh qua bên đó và vui mừng siết chặt những ngón tay đang lạnh cóng của Tôn Phàm.

Những bức hình hiệu ứng tuyên truyền được in ra bằng thứ giấy có chất liệu đặc biệt giờ mới thể hiện được nguyên vẹn ý nghĩa của “Nước mắt đau thương”. Để đợi nguyên bản của những bức hình hiệu ứng này, trong phần diễn thuyết Tiểu Băng thậm chí không nhắc đến phần quan trọng nhất của toàn bộ bản kế hoạch: Âm nhạc chủ đề.

- Xin lỗi, không biết tôi có thể bổ sung thêm vài câu được không?

Tiểu Băng một mặt ra hiệu cho Tôn Phàm phát những tấm hình hiệu ứng cho các lãnh đạo cao cấp của Hoa Cẩm có mặt tại buổi họp xem, một mặt tự mình rút ra một chiếc CD, nhẹ nhàng nhét vào ổ đọc đĩa của máy tính.

- Rõ ràng cô đã nói xong hết rồi, dường như việc này không được phù hợp với quy tắc cho lắm!

Tề Vinh Quang không thèm xem hình hiệu ứng mà Tôn Phàm đưa cho đã ném qua một bên, những trang giấy mỏng manh lặng lẽ rơi lả tả trên nền nhà. Khi mở ra, khuôn mặt nhìn nghiêng tuyệt đẹp của người đàn ông dường như đột nhiên phát ra một thứ ánh sáng trắng đến chói mắt, hòa với làn điệu du dương đầy buồn thương như âm thanh của thiên nhiên, dần dần hiện rõ ra trước mắt mọi người.

Giai điệu đó… đủ để chạm đến nỗi đau được chôn vùi nơi đáy lòng của mỗi con người.

“Blue, blue, blue tears, kiss you and say goodbye…”

Tiếng nhạc đột nhiên trỗi dậy khiến tất cả mọi người trở nên yên lặng.

Mỗi người bọn họ đều mở thật to đôi mắt, hình như trước giờ họ chưa từng nghe giai điệu như thế này, dường như có một bàn tay vô hình nào đó chặn lấy cổ họng họ khiến họ không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Giọng hát của Kỉ Tư Nam tuy không được dày dặn trầm ấm như của Đồng Cảnh Lượng, nhưng lại có một sức cảm hóa, chỉ một câu thôi đã chạm đến nơi sâu thẳm của trái tim.

Đến cả người lạnh lùng thờ ơ như Đường Chính Hằng khi nghe những câu hát này, trên mặt anh cũng bắt đầu có chút biểu cảm đau buồn.

Hòa theo sự trầm bổng của tiếng nhạc, những ngón tay đặt sau lưng của Tiểu Băng cũng nhún nhảy trong không trung, những âm sắc đó đều được tạo ra bởi những ngón tay của nàng, nàng đã thao túng tất cả.

Sự đam mê vô tận, sự bi thương vô biên, đến ngay cả Đổng Vi cũng lộ ra sự buồn thương hiếm có.

Âm nhạc tuyệt nhất có thể khiến cho mỗi con người hồi tưởng lại những sự việc trong quá khứ được chôn vùi nơi sâu thẳm của trái tim.

Như vụ tai nạn xe hơi khắc sâu trong lòng Đường Chính Hằng, như sự đố kị không nguôi của Đổng Vi, như sự rối rắm và mâu thuẫn ánh lên trong mắt Kỉ Tư Nam.

Tiểu Băng nghiêng đầu liếc Đường Chính Hằng một cái, không ngờ thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt rất bình thản, thế là hai má nàng thoáng đỏ bừng, liền quay đầu đi né tránh.

Lý Nghiên ngẩng đầu lên giữa chừng, khẽ cắn móng tay, có vẻ như đang suy tư điều gì đó. Tề Vinh Quang nhìn Đổng Vi với ánh mắt đầy mâu thuẫn. Đổng Vi tựa người vào thành ghế, dưới ánh đèn, khuôn mặt được trang điểm tinh tế của cô đẹp đến xiêu lòng người, nhưng hai mắt lại thất thần, không biết đang nhìn về hướng nào.

Không ai dám lên tiếng, chỉ sợ một lời nói đột ngột sẽ phá vỡ khung cảnh đẹp đẽ này. Mỗi người đều chìm đắm trong kí ức của riêng mình, đắm chìm trong những buồn thương chỉ thuộc về mình. Dường như chỉ cần lên tiếng, những cảm xúc này sẽ lập tức trào ra, chảy ngược thành sông.

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!…”

Chỉ có một người vỗ tay, cậu đứng trước cửa phòng họp, đôi môi cậu nhếch lên, và mái tóc của cậu được vuốt keo dựng đứng, chỉ có điều cặp kính gọng đen đã biến thành cặp kính có gọng được bọc một lớp kim tuyến màu vàng, toàn thân với phong cách punk cũng không còn nữa, mà thay vào đó mà một bộ comple màu ghi rất phẳng phiu trang trọng.

Cậu đang vỗ tay cổ vũ, nhếch miệng cười, nụ cười ngang tàng ngạo mạn.

Trong tiếng nhạc buồn bã đau thương đó, sự xuất hiện đột ngột của cậu như một bóng ma, cả hình dáng cậu đến chiếc bóng nhìn nghiêng của cậu đều khiến người ta có cảm giác không thật.

Đường Chính Hằng ngoảnh đầu lại nhìn anh thấy rất rõ một tia nhìn sắc lạnh lóe lên trong mắt của người vừa đến, sau đó liền cúi đầu xuống không muốn nhìn nữa.

Cậu ta cuối cùng vẫn đến.

Lý Nghiên và các lãnh đạo cao cấp khác của Hoa Cẩm như đang ngồi trên một tấm lò xo, ngạc nhiên bật dậy khỏi ghế, khép nép đứng im tại chỗ với vẻ đầy cung kính.

- Đỗ… Đỗ… Đỗ Hiểu!

Tiểu Băng lùi lại phía sau một bước như nhìn thấy quỷ, miệng nàng lắp bắp thốt ra cái tên này.

Đỗ Hiểu biệt tăm biệt tích từ sau khi kết thúc cuộc thi giờ lại xuất hiện trong hội nghị cấp cao của Hoa Cẩm!

- Bản nhạc này quả không tồi, chỉ là hơi buồn một chút!

Đỗ Hiểu thôi không vỗ tay nữa, sải bước một cách từ tốn vào, tiến thẳng đến vị trí bên cạnh Đường Chính Hằng rồi ngồi xuống. Sau đó quay người lại nhếch môi cười ngạo mạn với tất cả mọi người.

Đường Chính Hằng vẫn giữ nguyên tư thế trầm mặc, đôi lông mi trĩu xuống che đi mọi biến đổi cảm xúc trong mắt anh.

- Lý Nghiên, pha giúp tôi một tách cafe! Chị biết khẩu vị của tôi rồi đấy. À đúng rồi, đừng có pha nóng quá, tôi muốn uống ngay!

Đỗ Hiểu nhìn về phía Lý Nghiên, giọng nói có vẻ khá thờ ơ, nhưng Lý Nghiên lập tức gật đầu hiểu ý, sau đó đứng dậy nhanh chóng đi thẳng ra phía ngoài.

Cảnh tượng trước mắt khiến Tiểu Băng trố hết cả mắt, líu hết cả lưỡi, đường đường một Giám đốc Bộ phận Đối ngoại lại pha cafe cho Đỗ Hiểu?

Trái tim nàng tuy rất kiên cường, nhưng cũng không chịu nổi sự kinh ngạc này, theo phản xạ nàng nhìn về phía Đường Chính Hằng, tìm kiếm ánh mắt lạnh lùng thờ ơ của anh với vẻ cầu cứu.

Biểu hiện của mọi người giờ đây đều như muốn nói “Ai có thể giải thích cho tôi chuyện gì đang xảy ra không?”

- Tôi xin giới thiệu với mọi người, đây là Chủ tịch Đại diện – Đỗ Hiểu.

Chủ tịch Đại diện, con trai độc nhất của Đỗ Thành Hoa – Chủ tịch Hoa Cẩm, các lãnh đạo cấp cao của Hoa Cẩm đã không còn xa lạ gì với vị công tử này nữa, nhưng những người như Tiểu Băng hay Đổng Vi thì vẫn còn ngơ ngác không hiểu.

Đường Chính Hằng dường như nhìn ra sự cầu cứu của Tiểu Băng, liền giới thiệu thân phận của Đỗ Hiểu với đám đông. Giờ Tiểu Băng mới hiểu thì ra Đỗ Hiểu chính là công tử của Đỗ Gia, Hoa Cẩm.

Cuộc thi ngày trước rốt cuộc chẳng qua chỉ là một trò chơi nhất thời cậu ta muốn chơi mà thôi. Chỉ tiếc là trò chơi của cậu bị một phóng viên giải trí tên là Trác Tiểu Băng hủy hoại mất.

Nghĩ tới đây, hơi thở của Tiểu Băng trở nên gấp gáp.

Thời đại này báo ứng đến nhanh thế này đây. Nàng từng lấy đi sân khấu của Đỗ Hiểu, giờ đổi lại nàng cần đến Hoa Cẩm, muốn có được

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h