che miệng lại. Nhưng tiếng động nhỏ này, vẫn làm kinh động đến đôi nam nữ quấn lấy nhau trong bụi hoa. Người phụ nữ vội vàng dùng tay chống lấy ngực của người đàn ông, “Ngũ thiếu, có người đó!”
Người đàn ông từ từ quay đầu lại, một khuôn mặt xinh đẹp trong sáng ở dưới ánh trăng lộ ra rõ từng đường nét và góc cạnh. Đôi mắt sáng tựa ánh trăng, bình tĩnh đi đến trước ánh mắt của Uất Noãn Tâm, lông mày chậm rãi nhíu lại. Cố ý trêu chọc cô, khóe môi nhếch lên, đa tình cùng phóng túng.
Uất Noãn Tâm không biết là bị màn gian tình trước mặt làm cho sợ hay là bị nụ cười của người đàn ông kia dọa sợ. Nói tóm lại là cảm thấy nguy hiểm, hốt hoảng nói không thành tiếng: ” Thật xin lỗi!” vội vàng bỏ chạy, không màn đến ánh mắt đang dõi theo mình của anh ta.
“Người ta đã nói không cần mà…” Người phụ nữ nũng nịu từ chối, nhưng hai đôi chân vẫn cứ ôm lấy cái hông cường tráng của anh ta.
“Vậy thì cút xa một chút!” Anh không chút luyến tiếc nào đây cô ta ra, đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo. Nhìn thấy hình ảnh con thỏ trắng chạy trốn lúc nãy, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, chứa đầy âm mưu.
Dù sao đi nữa, anh cũng đã phát hiện ra một con mồi vô cùng thú vị.
Uất Noãn Tâm chạy về biệt thự, hì hụt thở. Uống một ực cả ly nước lạnh, những vẫn không làm dịu bớt sức nóng trên khuôn mặt, cả mặt đỏ bừng. Người bị bắt gặp gian tình thì tỉnh bơ, còn người làm khán giả như cô thì lại đỏ mặt tía tai. Cái thế giới này là sao vậy trời?”
“Cô vừa mới đi đâu?”
Nhịp tim còn chưa ổn định, sau lưng lại truyền đến một giọng nói lạnh băng, tràn đầy cảm giác áp bức.
“Ra ngoài hút thở không khí!” Uất Noãn Tâm chán ghét bản thân mình không có dũng cảm nhìn thẳng anh, tự tin đối mặt nói với anh.
Nam Cung Nghiêu nâng cằm của cô lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua một biểu cảm nào của cô: “Mặt tại sao lại đỏ như vậy?”
“Nào, nào có, chắc do thời tiết nóng quá thôi!”
“Đừng có đùa giỡn với tôi, cô còn non kém lắm!” Anh túm lấy cô, độc đoán ôm lấy bả vai của cô.
“Cười!”
……………………..
Ở lầu hai của biệt thự.
Người đàn ông ngồi trên ghế da, một lời cũng không nói lấy cigarette ra, đôi môi mỏng mím lại, hộ vệ cung kính châm lửa cho anh ta, rồi nói: “Thiếu gia, người phụ nữ anh vừa nói, đã tra ra rồi ạ!”
Anh cười một cách quyến rũ, lộ ra hai hàm răng trắng ngà. “Mang cô ấy đến đây!”
“Nhưng cô ấy là Nam Cung…”
Anh hút một hơi, từ từ quay đầu lại lườm anh ta, nụ cười làm cho người khác lạnh run. “Ngũ thiếu tôi ngay cả chơi đùa với phụ nữ, cũng cần phải biết thân phận của cô ta sao?”
“Vâng! Tôi đi ngay đây!
Uất Noãn Tâm vừa từ nhà vệ sinh đi ra, đột nhiên nhảy ra một người mặc đồ đen, từ đằng sau bịt miệng cô lại. mạnh mẽ ôm cô đem lên lầu hai, đẩy mạnh vào trong một gian phòng, cửa bị khóa trái từ bên ngoài. Trong phòng không có một người nào, cô dùng sức đập cửa. “Các người làm gì vậy? Mở cửa…thả tôi ra ngoài…thả tôi ra ngoài! Mau mở cửa đi!”
Lúc này, cửa đã mở ra.
Chỉ là không phải cửa phòng, mà là cửa nhà tắm.
Một người đàn ông bên hông chỉ quấn một chiếc khăn bước ra, trên tay cầm một chiếc khăn lông, tùy tiện lau tóc. Tóc màu hạt dẻ ẩm ướt rủ xuống trước trán, hai con mắt xinh đẹp nhấp nhánh dưới ánh đèn, nở ra một nụ cười tuyệt đẹp. “Đây là địa bàn của tôi, không có kẻ nào dám xông vào, em có la đến khản cổ cũng vô dụng!”
Uất Noãn Tâm sợ hãi dán chặt vào cửa, lo lắng nhìn về phía cánh tay đang lau tóc, một tay châm thuốc, người đàn ông vô cùng đẹp, tà ác làm cho cô sợ hãi vô cùng. Một nụ cười vô cùng đẹp, nhưng không phải là một nụ cười có ý tốt, chỉ cảm thấy vênh vang kiêu ngạo, vô cùng nguy hiểm.
“Anh là ai?”
“Vừa được thưởng thức kịch hay xong, thì đã vội quên tôi rồi sao?” Anh cười nhẹ, phun ra một ngụm khói với hàm ý trêu chọc. Khói thuốc lá cuồn cuộn, vẻ mặt không một chút bận tâm.
”Anh là…” Người đàn ông vừa có gian tình lúc nãy! Uất Noãn Tâm kinh sợ, “anh muốn làm gì?”
“Lúc nãy làm cho em xem một màn vui vẻ như vậy, cũng nên báo đáp lại tôi phải không nào?” Anh nở một nụ cười không hề có ý tốt, chứa đựng những điều không thể lường trước được, nóng bỏng về…dục vọng. Cứ như vậy, không hề che dấu, nhìn chằm chằm vào Uất Noãn Tâm, dường như muốn đen ánh mắt đó nuốt trọn cả người cô.
Dưới ánh nhìn của anh làm cho Uất Noãn Tâm run cầm cập, “tôi, tôi không cố ý mà… tôi không nhìn thấy gì hết… để tôi đi!”
Anh không để ý hút một hơi, nét mặt tà ác của con nhà quyền quý. Từng bước tiến đến gần cô, cũng không nói chuyện, bầu không khí rét run đến kỳ lạ, khó có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Cả người Uất Noãn Tâm dán chặt vào cánh cửa, nhìn thấy càng ngày càng đến gần, chân muốn trốn chạy, nhưng lại bị anh ném xuống đất một cách chớp nhoáng, cả thân người cường tráng nằm đè lên người cô. “Em cho rằng, em có thể chạy thoát sao?
Sắc mặt của Hướng Lăng Phong vô cùng gấp gáp, vội vã đi đến bên cạnh Nam Cung Nghiêu, cắt đứt cuộc nói chuyện của anh với khách, kéo anh đi đến một góc khuất nói nhỏ: “Uất Noãn Tâm bị người của Ngũ thiếu bắt đi rồi!”
Ánh mắt của Nam Cung Nghiêu có một tia biến đổi, nhưng vẫn sải chân bước về phía trước gật đầu chào hỏi những người có tiếng tăm, không dễ dàng phát hiện một chút gì bất thường.
“Tôi đã tra ra được cô ấy đang ở lầu hai, cậu nhanh đến đó đi!” Hướng Lăng Phong bước nhanh vài bước, nhưng lại phát hiện Nam Cung Nghiêu vẫn còn đứng yên tại chổ, vô cùng tức giận. “Không lẽ anh tính thấy chết không cứu sao? Anh biết rõ Ngũ thiếu là kẻ phong lưu như thế nào mà, Noãn Tâm rơi vào tay của anh ta…”
Anh không muốn nghĩ tiếp nữa, thật đáng sợ mà!
Nam Cung Nghiêu vẫn cứ giữ đứng nguyên tại chổ, cùng người khác chạm cốc.
Hướng Lăng Phong không thể nhẫn nhịn thêm nữa, thấp giọng hét. “Đó là vợ của cậu đấy!”
Vẫn không có lời đáp trả, Hướng Lăng Phong thật sự nổi giận. Nếu không phải đang trong tình huống khẩn cấp, bất luận là người anh em tốt của mình, anh cũng sẽ nện cho cậu ta một đấm. “Được, cậu không đi, tôi đi! Tôi thật sự coi thường cậu!”
Nam Cung Nghiêu ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía căn phòng trên lầu hai, đôi mắt hơi trầm lại, toát ra một khí chất bức người.
Hướng Lăng Phong đi về phía lầu hai, lập tức bị hai hộ vệ mặc đồ đen chặn lại ở cửa. “Hướng thiếu, xin dừng bước!”
“Biết tôi là ai còn không mau tránh đường hả?” Trên cổ anh nổi đầy gân xanh, lập tức đẩy hai tên hộ vệ ra, nhưng bị mấy kẻ khác chặn lại, anh gầm lên: ” Cút ra!”
“Ngũ thiếu có căn dặn, không cho bất kỳ kẻ nào bước vào!”
“Ngươi muốn tìm cái chết phải không!” Hướng Lăng Phong không muốn tiếp tục cùng bọn người này nói nhảm, liền đấm một đấm vào bụng của tên hộ vệ, anh ta đau đến mức ngã lăn xuống đất. Mấy người khác thấy không ngăn anh lại được, đành phải cùng anh giao đấu. Hướng Lăng Phong từng học qua Thái Cực quyền, thân thủ rất tốt, nhưng đám hộ vệ này quá đông, tất cả điều là tinh anh, anh vốn dĩ không cách nào tiếp cận được gian phòng đó, dần dần cũng đành buôn xuôi.
Bên trong căn phòng, Ngũ Liên tựa như một con báo cường tráng, cả người bao phủ lấy người con gái mảnh mai ở bên dưới, một con mãnh thú đã chuẩn
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu