XtGem Forum catalog
======Quảng Cáo======
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

ĐỌC TRUYỆN PHẦN ĐẦU

Chapter 347:


Ngày tôi và Tiểu Mai tạm biệt nhau để nàng trở về Nhật nghỉ hè cùng gia đình là một ngày thời tiết diễn ra khá lạ lùng. Hôm ấy bầu trời trong xanh không một gợn mây dù thời tiết đang vào hè, cũng là vào mùa mưa. Những tia nắng sớm nhảy nhót trên vai một thằng con trai đang vừa đạp xe vừa cười toe toét nhưng trong lòng… có một sự buồn nhẹ.

Cười vui vì thuận lợi qua ải, khiến cho nhạc mẫu đã thôi quyết định Tiểu Mai phải về Nhật vĩnh viễn, hơi buồn vì mấy tháng hè sắp tới đây, tôi sẽ lại ở trong tình trạng giống năm trước, đó là không được cùng bạn gái tay chung tay bước vào một kỳ nghỉ hè đầy mơ mộng.

- Đồ điệu, sáng sớm cũng xịt nước hoa!

Trân ngồi sau lưng tôi, con bé đập vào lưng một phát thật lực làm tôi giật cả mình, thoát ra khỏi dòng suy tưởng miên man.

- Hì hì, được bác gái tặng mà, hôm nay đi tiễn thì phải xịt cho thơm chứ! – Tôi cười khoái chí.
- Ờ, anh thì nhất rồi! – Trân cố tỏ ra hờ hững, hích mũi mà nói.
- Mà thơm hen, từ giờ chắc đi đâu anh cũng xịt luôn quá! – Tôi xuýt xoa.
- Hứ! – Trân nguýt dài ngoảnh mặt đi.

Vâng, sáng nay vừa tỉnh dậy là tôi đã vồ ngay đến lọ nước hoa được nhạc mẫu tặng, sau khi quan sát lọ nước hoa có dạng hình cầu dẹp màu xanh Sapphire trong suốt một hồi, thích thú nhìn loại chất lỏng đang lúc lắc theo từng cử động của bàn tay thì tôi bắt đầu… xịt.

Người ta bảo xịt nước hoa là phải nhẹ nhàng, tránh không xịt nhiều để bị gắt, gây khó chịu cho người xung quanh. Nhưng tôi lúc đó nào biết, cầm lọ nước hoa quý giá mà xịt khắp người mình như thể đang… xịt phòng. Kết quả là tôi vừa mò mặt ra khỏi phòng thì cả nhà tôi đều trố mắt nhìn bởi tôi đi đến đâu thì… thơm đến đó, hệt như thiên sứ hương thơm đang lướt qua trần thế, mỗi lần lướt một đường là lại thơm hương lần đó. Đến nỗi chị Diễm cũng phải che miệng cười để tránh lăn bò càng ra mà sặc sụa, Trân thì la toáng lên cho cả ba mẹ tôi đều biết.

Thây kệ, có nước hoa thơm thì cứ xịt, sao phải xoắn?

- Dẫn em theo làm gì nhỉ? – Tôi hỏi.
- Ai biết, chị Mai dặn thì anh làm theo thôi mà! – Trân nhún vai đáp.
- Nói giọng gì đấy, làm như anh bị sai vặt vậy? – Tôi hơi ngờ ngợ ý của con bé đang nói là tôi sợ vợ nên liền cự lại.
- Tự anh nhận nha, em đã nói gì đâu! – Con bé thè lưỡi trêu.

- Ờ, chọc cho đã đi, đằng nào mai anh cũng thoát rồi, hehe!
- Thoát gì?

Nhướn lông mày lên tỏ vẻ nguy hiểm, rồi tôi ngoác miệng cười:

- Mai em với chị Diễm về lại nhà rồi, anh thoát, hehe, không phải ngày nào cũng nghe em cằn nhằn nữa, ô hô hô!

Chính là vậy đấy, theo lời cô Nguyệt đã bàn với mẹ tôi thì dù gì chị Diễm cũng đã về nghỉ hè, thế cho nên cô Nguyệt hoàn toàn tin tưởng con gái lớn của mình sẽ chăm sóc tốt cho bé út, vì vậy vào ngày mai thì hai chị em Diễm Trân sẽ dọn trở lại về nhà mình. Tức là, sau vài tháng trời “tạm trú” tại nhà tôi thì ngày mai bé Trân sẽ rời đi và trở về nơi thường trú quen thuộc. Để rồi khi ba mẹ của con bé quay trở về vào thời gian tới thì cả nhà đoàn tụ, và nghe đâu sẽ là một chuyến du lịch Nha Trang đã được lên lịch cho kỳ hè này.

Trông thấy cái bộ vui sướng của tôi, Trân thở dài rồi chán ngán nói:

- Ờ, vắng em rồi xem ai buồn cho biết, ha!
- Mơ đi cưng, hehe! – Tôi vẫn tí toét.

Vài phút sau, hai đứa tôi dừng xe trước nhà Tiểu Mai rồi đứng ngây ra luôn tại chỗ.

- Trời đất, mình đi sớm lắm mà! – Trân sững sờ.
- Ừ… sớm thiệt, mới có hơn 7 giờ mà! – Tôi cũng thẫn thờ nhìn lại đồng hồ mình.

Trước mắt tôi là chiếc Camry của chú Ba mà tôi từng có dịp đi hồi cắm trại đang đậu ngay cổng nhà Tiểu Mai. Và nhạc phụ đại nhân cùng chú Ba đang chuyển hành lí vào cốp xe.

- Ô, đến tiễn à Nam? - Nhạc phụ thấy tôi ngay trước nhất, người liền cất tiếng gọi lớn.
- Dạ… con tưởng đến trưa mới đi chứ! – Tôi để xe cho Trân giữ rồi bước lại gần.
- Trưa là đến Sài Gòn rồi, giờ phải đi để còn kịp chuyến bay chiều! - Nhạc phụ giải thích rồi nhìn vào trong nhà. – Bé Mai đang ở cùng với mẹ nó trong đó, con có vào thì vào!

Có vào thì vào? Tức là sao vậy kìa?

Trông bộ dạng đần thối của tôi, nhạc phụ đại nhân lắc đầu cười rồi nháy mắt:

- Không chào tạm biệt nhau sao?
- À.. dạ… có chớ! – Tôi ngớ người hiểu ra rồi cũng dợm bước quay vô nhà.
- Nam, bưng cái này phụ chú! – Nào ngờ chú Ba đã chặn lối.

Không còn cách nào khác, dù gì nếu vừa đến mà tôi đã vội xáp vào Tiểu Mai thì kể cũng kỳ, thôi thì ở lại phụ dọn đồ còn hơn. Mà kể ra cũng chẳng có gì phụ, vài cái vali cùng túi đồ tuy nhỏ nhưng hơi nặng, không đến nỗi cồng kềnh cho lắm, ba chú cháu hè nhau bưng lên rồi quẳng vào cốp xe là xong. Tôi cũng lăng xăng phụ ngược phụ xuôi, Trân thì tự lúc nào đã để luôn xe tôi ở ngoài đường mà chạy vào nhà.

- Vậy… bay thế này thì khi nào về Nhật vậy bác? – Tôi tò mò hỏi.
- Khoảng giữa trưa hôm sau đấy! - Nhạc phụ phủi tay rồi đáp.
- Dạ…!

Thật ra tôi hỏi là hỏi cho có, chứ dù có biết khi nào gia đình Tiểu Mai đến Nhật thì tôi cũng chẳng làm được gì, có không biết cũng không có hại gì.

Thu xếp đồ đạc xong hết vào xe, trong khi nhạc phụ và chú Ba đang rít thuốc lá mà hóng mát tán chuyện thì tôi dựa cửa xe, đưa mắt nhìn xa xăm vào nhà.

Căn nhà này giờ đây đã rất đỗi quen thuộc và như trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, vì hầu như ngày nào tôi cũng đến đây, gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi tôi đều dành trọn cho Tiểu Mai. Vậy mà những ngày tới đây, tôi sẽ phải tự cố ép mình không nên đến đây nữa, không nên bước vào nhà này nữa. Bởi… tôi làm quái gì có chìa khóa, lỡ nhớ quá hóa liều mà leo tường vào, bị dân phòng túm đầu a lê về bót thì bỏ xừ.

Nhưng nghĩ theo một hướng khác thì lần tạm biệt Tiểu Mai này cũng là khoảng thời gian riêng tư cho cả hai. Nếu ngày nào cũng gặp thì lại đâm ra nhẵn mặt nhau, ít nhiều cũng có sự lâu dần thành quen, quen quá hóa bình thường, bình thường quá cũng dễ thành… chán ngán. Nên tin rằng lần tạm biệt này, sau hơn 2 tháng gặp lại chắc chắn hai đứa tôi sẽ lại còn tình cảm hơn trước. Lâu lâu có cơ hội “đông lạnh” tình yêu, đến ngày tái ngộ thì “rã đông” ra cũng thú vị lắm chứ. Hơn nữa hè này không giống hè trước, tôi với Tiểu Mai đã là người yêu, hoàn toàn có thể tâm sự qua điện thoại.

Rồi tôi lại lan man nghĩ xem liệu một ngày nào đó, mẹ tôi mà phát hiện ra hóa đơn điện thoại hàng tháng bất chợt có tầm vài chục gọi đường dài sang Nhật thì không biết bà sẽ nghĩ sao nhỉ? Nhưng tôi chưa kịp nghĩ đến cái hậu quả nghiêm trọng nào sất thì tôi đã phải vụt đứng thẳng lại, nghiêm túc chỉnh trang hệt như lính diễu binh.

Bởi một lẽ đơn giản, nhạc mẫu đại nhân đang từ trong nhà bước ra, và đối diện với người phụ nữ quý phái này, tôi bất giác cảm thấy mình chợt thấp kém đi vài bậc.

- ……..! - Nhạc mẫu nhìn tôi thoáng cười rồi đưa ánh mắt sang chồng mình như ý hỏi mọi sự đã xong xuôi hết chưa.
- Được rồi, giờ qua nhà cậu Ba thôi nhỉ! - Nhạc phụ gật đầu, rít thêm một hơi nữa rồi dập thuốc, quẳng tàn đi.

Nhạc mẫu đúng thật là… mẹ của Tiểu Mai, à không, phải gọi là nàng đúng là con của mẹ mình mới đúng. Bởi lẽ so phần lạnh lùng thì nhạc mẫu cũng thuộc hàng kinh thế ghê lắm, tưởng đâu sau cái đêm mà nhạc mẫu mỉm cười tặng tận tay tôi lọ nước hoa thì hôm nay người sẽ đối xử với tôi

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h