Đoạn Kỳ Nhã trên sân khấu, lúc nhận được nụ cười của người đẹp còn khóc ròng ròng một cách đáng xấu hổ.
Liveshow kết thúc, mọi người vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng không dứt ra được, cứ ở đó không chịu rời đi, lại ôm nhau khóc lóc trong tiếng nhạc kết thúc. Huyên náo một lúc lâu, đèn trong hội trường đã tắt, dòng người sức cùng lực kiệt mới dần dần tràn ra bên ngoài.
Sau buổi biễn diễn như trong mơ, vừa ra khỏi cửa đã thấy bầu trời bên ngoài đang đổ mưa tầm tã, ban đêm tàu điện ngầm không chạy, xe taxi không đủ cho tình hình căng thẳng lúc này.
Gió đêm se se lạnh, mưa không có dấu hiệu ngớt, đám Thư Hoán chen chúc dưới một bóng dù, đứng đờ người ra không biết làm gì.
Mọi người từ quá vui chuyển sang quá thảm, bất cẩn quên mất rằng dù là liveshow hoàn hảo mấy thì đều phải kết thúc bằng việc không gọi được taxi. Huống hồ gì trời đang mưa.
“Làm sao đây …”
Có người dũng cảm lên tiếng trước: “Tớ gọi điện thoại bảo bạn trai đến đón chúng ta nhé”.
“Muộn thế này rồi, liệu có phiền anh ấy quá không?”
“Hơn nữa anh ấy lái xe đến cũng phải lâu lắm”.
“Mấy người bọn mình đều ở xa, lại phân tán, nếu đưa từng người về thì vất vả lắm.”
Cô gái đó làu bàu: “Cũng đúng, nếu anh ấy chu đáo đến độ tự biết phải chủ động đến sớm thì tốt rồi:.
“Haizz, không thể nào, bây giờ làm gì có người đàn ông tinh tế như thế nữa”.
Thư Hoán biết thân phận mình là sĩ tốt, đội mưa chạy theo sau những chiếc xe phóng đến một quãng. Sau mấy lần như thế, khó khăn lắm mới có một bác tài thương hại dừng lại, bắt được taxi thành công.
Thư Hoán vừa mở cửa xe, định gọi bạn đến thì một người đàn ông ở đâu xuất hiện hất cô ra, loạng choạng suýt ngã.
Không đợi cô phản ứng, hắn ta đã ngồi vào trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
Thư Hoán chỉ có thể gõ cửa xe hét lên: “Này anh kia, anh không thể thế được! Xe này tôi bắt được mà!”.
Đối phương vẫn giả điếc, giục tài xế “Chạy nhanh đi!”, chú tài xế có vẻ ngượng ngùng, tỏ vẻ bất lực trước Thư Hoán đang giận đến đỏ mặt, cho xe chạy đi.
Thư Hoán tức đến muốn khóc, lại không biết mắng chửi nên đành lảm nhảm: “Sao lại thế được … Đàn ông bây giờ… sao lại thế…”.
Mọi người thở vắn than dài nhưng cũng đành bó tay. Thư Hoán vừa tức đến phát khóc, vừa phải nghĩ cách tìm xe. Một chiếc Mercedes Benz màu đen xuất hiện từ trong màn đêm xuyên qua dòng người, tiến đến gần trong ánh mắt mọi người, sau đó từ từ dừng lại trước mặt cô.
Thư Hoán đang muốn khóc thì cửa xe đã quay xuống, lộ ra một gương mặt đàn ông tươi cười: “Thư tiểu thư”.
Nhận ra là tài xế của nhà họ Từ, Thư Hoán vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Ôi là chú à, chú Sái, trùng hợp quá, chú cũng ở đây ạ? “
Tài xế cười nói: “Không phải trùng hợp. Đại thiếu gia nói khuya quá không có tàu điện ngầm, xe cũng khó gọi nên bảo tôi đến đón cô. Vì mưa nên tôi lái chậm một chút, cô đừng trách. Đại thiếu gia rất lo cho cô”.
Mắt Thư Hoán vẫn rưng rưng, bất thần mặt đỏ bừng lên.
Tài xế lịch sự lên tiếng chào những người sau lưng cô: “Các cô là bạn của Thư tiểu thư đúng không, tôi sẽ đưa các cô về, mời lên xe”.
*********************************
Lúc về đến nhà, Từ Vĩ Kính vẫn ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng Thư Hoán bước vào thì ngẩng đầu lên khỏi trang sách.
Thư Hoán đến trước mặt, nhìn anh một lúc mới ngập ngừng nói: “Cảm…cảm ơn anh…”
Đối với anh, trong lòng cô có rất nhiều rất nhiều thứ ấp ủ muốn nói. Nhưng chỉ có ba chữ này là đúng nhất, hợp nhất.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Chơi vui vẻ là được”.
Hai người nhìn nhau một lúc, Từ Vĩ Kính lại nói: “Nếu cô thích đến vậy thì tôi có thể mời Kỳ Nhã đến đây ở vài ngày:.
Thư Hoán lại lắp ba lắp bắp: “Đến..đến đây ư?”
“Dù sao công việc cô ấy ở đây cũng phải một tuần mới kết thúc được. Nếu cô muốn gặp cô ấy đến thế thì làm như vậy cũng tiện.
Thư Hoán mặt đỏ bừng bừng, hưng phấn đến độ không thể nói gì được, lóng ngóng tay chân: “Vậy có tiện cho anh không? À, ý em là, anh và chị ấy …lỡ anh không tự nhiên…a…Em rất muốn…em ”.
Từ Vĩ Kính nói: “Tôi không sao, Kỳ Nhã và tôi chỉ là bạn”, ngừng lại rồi nói tiếp, “Cô thích là được”.
Thư Hoán vui đến độ phát cuồng, hai tay xoắn chặt lấy nhau.
Từ Vĩ Kính đứng ngay trước mặt cô, vẫn cao lớn đến khó đến gần, vững vàng giỏi giang, không biểu lộ cảm xúc.
Nhưng anh lại nhẫn nại thỏa mãn cho ước mơ của cô, cho dù là vụn vặt và buồn cười đến mấy, anh giống như một vị thần linh nghiệm hễ cầu được là ước thấy, cô cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý ngẩng lên nhìn anh sùng bái.
Chương 14
Đoạn Kỳ Nhã đã đến nhà họ Từ thật.
Vừa thấy chiếc Mercedes Benz đó đến gần, Thư Hoán, đã đứng cung kính đợi trước cửa từ lâu, cảm thấy cơ thể như đang bay bổng. Từ Vĩ Trạch nhanh tay giữ lấy cổ áo sau gáy cô để cô khỏi phải vẫy đuôi bổ nhào đến đón.
Cửa xe mở ra, người đẹp trong xe để lộ đôi chân dài tuyệt diệu ra trước, sau đó là cơ thể. Từ Vĩ Trạch đành phải dùng một tay bịt miệng Thư Hoán lại để cô không ré lên làm ồn.
Lúc Đoạn Nhã Kỳ để tóc xoăn thì gợi cảm không gì sánh bằng, đổi thành tóc đen dài thẳng lại hoàn toàn ngọt ngào ngây thơ. Còn lần này vì album mới mà cô đã cắt hẳn mái tóc.
Cằm nhọn, sống mũi thẳng, đôi mắt đen láy, bây giờ trong vẻ phóng khoáng còn có chút kiều diễm, trung tính nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, phong độ hệt như một thiếu niên đẹp trai bước ra từ manga Nhật Bản.
Xuống xe rồi, trước khi chào hỏi hàn huyên với chủ nhân, Đoạn Kỳ Nhã còn cảm ơn quản gia xách hành lý cho mình, hoàn toàn không tỏ ra kênh kiệu như một ngôi sao, thân thiết, dịu dàng lại phóng khoáng.
Thư Hoán thật không hiểu thế gian này sao lại có người đàn ông không rung động trước một phụ nữ như thế.
Mà người đàn ông lòng gang dạ sắt đó đang đứng cạnh cô, Đoạn Kỳ Nhã tiến đến gần, mỉm cười ôm anh bằng một cái ôm mang đầy tính xã giao.
“Đi đường vất vả rồi.”
Đoạn Kỳ Nhã cười nói: “Anh vẫn cứng nhắc như thuở nào.”
Từ Vĩ Kính không phản bác là lời phê bình đó, chỉ giới thiệu: “Đây là bạn gái của Vĩ Trạch, Thư Hoán.”
Bị điểm danh, Thu Hoán lập tức căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Đoạn Kỳ Nhã quay sang cô: “Wow, em đáng yêu thật.”
Đoạn Kỳ Nhã cao ráo mảnh mai, hơn một mét bảy mươi, cao hơn Thư Hoán nhiều. Thu Hoán đứng trước mặt cô, càng cảm giác cô như một nữ thần, đột nhiên kích động đến nỗi mặt đỏ bừng, không thể nói gì, chỉ có thể tròn mắt ngước lên nhìn như cún con, ra sức dùng ánh mắt diễn tả tình yêu sùng bài của mình với Kỳ Nhã.
Đoạn Kỳ Nhã cảm thấy rất thú vị, quay sang Từ Vĩ Trạch: “Vĩ Trạch, bạn gái cậu thật xinh đẹp, giống búp bê vậy.”
Từ Vĩ Trạch vẫn túm chặt cổ áo sau gáy Thư Hoán: “Khách sáo đến đây là được rồi, cô ấy mê mẩn chị muốn chết, chị khen cô ấy câu nữa là tim cô ấy bị cuột rút luôn đấy.”
Đoạn Kỳ Nhã cười to.
Đoạn Kỳ Nhã làm khách ở nhà họ Từ, Thư Hoán thật sự hồn bay phách lạc, mê mẩn vô cùng. Để tránh cho tâm hồn cô rối loạn, làm chuyện mất mặt, Từ Vĩ Trạch cứ xuất hiện bên cạnh cô liên tục,
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu