nhiên buổi tối Từ Vĩ Kính nói với cô: "Vé máy bay đã giúp cô đặt trước rồi".
"A, cảm ơn anh." Người ta ra tay, đúng là nhanh gọn thật.
“Nhưng về khách sạn thì tôi phải đợi thông tin phòng nào tốt còn trống, đến lúc đó sẽ báo cụ thể cô biết."
"Vậy phiền cho anh quá!"
"Đừng khách sáo", Từ Vĩ Kính nhìn cô, "Còn cần gì nữa không?".
Mỗi lần được anh hỏi thế, Thư Hoán đều cảm thấy ấm áp, an toàn.
"Không... không cần ạ..."
"Tiền đủ dùng không?"
Thư Hoán lắp bắp: "Đủ... đủ ạ".
Từ Vĩ Kính nhìn cô, lại gật đầu: "Vậy, chúc ngủ ngon".
Hôm xuất phát, hai người kéo va ly rỗng đến thẳng sân bay để check in, Nhan Miêu vẫn không yên tâm lại lảm nhảm: "Bây giờ là thời điểm vàng, giá vé máy bay có khả năng giảm giá triệt để không? Cậu có chắc anh ấy không đặt nhầm không?".
"Không vân đề gì đâu." Từ Vĩ Kính làm việc, cô yên tâm trăm phần trăm, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ xảy ra sai sót.
"Trước kia tớ tra giá vé máy bay của hãng này, giảm giá rất ít, lại thêm thuế xăng dầu cũng phải bảy ngàn tệ, muốn giết người hay sao chứ…”
"'Đừng lo, anh ấy được ưu đãi mà..."
Cô tiếp viên ở quầy làm thủ tục nhanh chóng giúp họ làm xong, đưa vé lên máy bay và visa lại cho họ.
"Cửa kiểm soát khoang hạng VIP ở bên kia, đây là vé lên, xin hãy giữ lấy."
Thư Hoán nghe như có tiếng sấm bên tai, ngây người như tượng.
Cầm tấm vé trên tay, nhìn rõ có chữ "F", lại in tên cô và Nhan Miêu.
Đây không phải là ác mộng không tỉnh lạỉ, mà là thật, là khoang VIP đốt tiền như nước.
Nhan Miêu trừng mắt nhìn cô, đôi mắt phượng biến thành mắt hạnh, vẻ mặt thất sắc: "Chuyện gì đây? Chẳng phải đã nói có thể mua vé giảm giá hay sao?".
Thấy Nhan Miêu sắp biến hình từ mèo sang hổ dáng vẻ muốn ăn thịt người, Thư Hoán mềm nhũn cả chân, mặt cứng đờ, đành run lẩy bẩy cười khan.
Cô nghi ngờ Từ Vĩ Kính đã không nghe rõ yêu cầu của cô, hiểu lầm rằng cô cũng không thiếu tiền như anh em họ, nên mới để xảy ra việc này.
Khoảng cách giữa hai loại vé, với anh thì chỉ là sự nhầm lẫn không đáng nhắc đến nhưng đối với họ thì có thể nôn ra cả một chậu máu vì tiếc tiền.
Nhan Miêu nghiến răng, đã sắp nổi điên, Thư Hoán sợ mất mặt nên đành kéo cô nàng vào nhà vệ sinh, nhét cô nàng vào phòng bên cạnh, giữ chặt cửa, rồi mới run rẩy gọi điện cho Từ Vĩ Kính.
Giọng đàn ông bên kia rất trầm: "Sao vậy?".
"Bọn em vừa làm xong thủ tục nhưng vé cầm lại là vị trí khoang VIP, anh có nhầm lẫn gì không?"
Từ Vĩ Kính vẫn tỏ ra bình tĩnh và máy móc như trước: "Không nhầm. Hàng không quốc tế vẫn nên chọn khoang VIP thì thuận tiện hơn, cũng thoải mái hơn".
Thoải mái thì đúng, nhưng giá tiền thì cao hơn rất nhiều, rất rất nhiều! T_T
Thư Hoán dựa tường: "Nhưng lúc đó em nói là cần hạng phổ thông được giảm giá thấp nhất mà. Tại sao anh lại đặt khoang VIP mà không nói với em tiếng nào?".
Bên kia có vẻ bất ngờ: "Khoang VIP chẳng phải tốt hơn sao?”.
... Đại gia đúng là không biết đến đau khổ nhân gian! T_T
"Cái này thật đã vượt quá dự tính của bọn em, bọn em mong có được vé giảm giá rẻ nhất để mua”. Thư Hoán cũng bất chấp chuyện để lộ rằng mình rất nghèo, tuyệt vọng nói: “Em khác anh, giá vé khác nhau năm mươi tệ, em cũng sẽ so sánh với hãng thứ ba, khoang VIP của hãng hàng không quốc tế thật sự không kham nổi. T_T Nên...".
Nhan Miêu vẫn điên cuồng gào thét ở phòng bên cạnh: “Tôi không muốn lên máy bay, tôi không cần, hu hu hu hu, trả tiền lại cho tôi!”.
Thư Hoán khóc không ra nước mắt, không còn chút thể diện nào trước mặt Từ Vĩ Kính: "Cái đó, bạn em không thể chấp nhận…”
Nếu chỉ mình cô thì cho dù Từ Vĩ Kính mua nhầm vé đến Dubai, cô cũng sẽ vui sướng đi một chuyến cho biết và còn giữ lại cuống vé để làm kỷ niệm.
Nhưng Nhan Miêu thì không có sự si mê như cô để tự thôi miên mình, cô nàng đã bắt đầu khóc lóc đau khổ vì số tiền vượt quá dự tính này, sống chết gì cũng đòi trả lại vé. Dưới cơ thể mảnh mai kia lại ẩn chứa một sức bộc phá vô hạn, Thư Hoán chỉ thấy màng nhĩ sắp rách ra, ở trong nhà vệ sinh mà còn tệ hơn hiện trường quay phim tai nạn.
Từ Vĩ Kính dường như hơi bất ngờ vì sự ồn ào đó, nói ngay: "Xin lỗi, do tôi không bàn bạc trước với cô. Mang đến phiền phức cho cô rồi phải không?".
Thư Hoán bình tĩnh lại trong cơn đau đầu, mệt mỏi nói: "Xin lỗi anh, T_T em không có ý trách anh, anh có lòng tốt mói giúp bọn em. Chỉ là hơi đường đột quá, em... bây giờ giải thích với bạn em...".
"Tôi muốn hỏi là, cô ghét khoang VIP thế sao?"
"Sao lại thế ạ...", nếu kham nổi thì ai cũng muốn hưởng thụ cả, Thư Hoán thành thật nói, "Chỉ là về giá cả thì bọn em chưa chuẩn bị nhưng cũng không sao, lát nữa em…”
"Không ghét là được.”
“Ưm…”
"Có lẽ tôi đã để hai cô hiểu lầm rồi, thực ra chuyện chi phí cô không cần lo, vé máy bay và khách sạn đều do tôi trả."
"Hả?"
"Những việc đó cô không cần suy nghĩ, yên tâm đi chơi là được, tôi sẽ thu xếp giúp cô."
Hồi lâu sau Thư Hoán mới tỉnh lại trong trạng thái hóa đá, vội vàng giải thích: "A, anh đừng hiểu lầm, em không phải đến Tokyo để gặp Từ Vĩ Trạch đâu".
Chắc anh không cho rằng đây là chuyến du lịch gặp người thân nên mới nhân từ gánh chi phí cho cô đấy chứ?
“Tôi biết, cô và bạn đi du lịch."
"Hơ? Vậy, vậy anh không có nghĩa vụ trả cho bọn em đâu..."
"Những chuyện này đều nhỏ nhặt, bên tôi sắp xếp rất dễ, cô đi chơi cũng an tâm hơn."
... Ngắn gọn, nhẹ nhàng như thế khiến một người mất cả nửa tháng tìm kiếm khách sạn, so sánh từng đồng từng hào một như cô làm sao chịu nổi.
Không đợi Thư Hoán tự ti xong, Từ Vĩ Kính lại bảo: "Đúng rồi, tôi cũng đang định nói với cô, khách sạn đã đặt xong, lát nữa sẽ gửi tin về phòng ở cho cô".
“A…”
"Là khách sạn Four Seasons Marunouchi, vị trí rất thuận tiện, lúc đó hai cô mua sắm cũng tiện hơn.”
Thư Hoán chỉ còn nước dựa tường. Với cuộc sống bình dân đến cả phòng đôi một trăm tám mươi tệ mà còn đòi được giảm giá như các cô, thì việc được ở một nơi xa hoa như Four Seasons Marunouchi đương nhiên là chuyện rất hạnh phúc, nhưng...
"Có thể... đổi chỗ khác không ạ?"
Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ: "Khách sạn đó cô không thích?".
Thư Hoán hoảng sợ: "Không không, chỉ là ở như thế thì quá đắt. Tiền mua sắm dự tính của bọn em chỉ có ba vạn mà thôi, nếu ở khách sạn mấy ngày đã tiêu mất mấy vạn, thế cũng không hợp lý đâu ạ. T_T".
Từ Vĩ Kính nói: "Ở chỗ tốt thì nên chứ".
Thư Hoán chỉ thấy khó mà nói rõ với anh: "Không phải, em khác anh, em hoàn toàn không cần ở chỗ tốt đến thế. Nhà nghỉ bốn ngàn yên cũng đủ lắm rồi. Khách sạo cao cấp đối với em mà nói là rất lãng phí, em sẽ bị áp lực. Anh cũng biết là ngay cả thói quen “bo” phục vụ em cũng không có, nếu ở một nơi hoàn toàn không phù hợp với mình, em…”
Từ Vĩ Kính như ngẩn ra, mới nói: "Xin lỗi, tôi chỉ muốn để cô ở thoải mái, không ngờ lại khiến cô bị áp lực. Cô thích chỗ nào, tôi nhờ người đặt lại".
Thư Hoán đã hoàn toàn rối loạn: "Em không có ý đó, khách sạn rất tốt, nhưng... anh đã giúp em quá nhiều rồi, em rất ngại ...T_T".
Từ Vĩ Kính khựng lại, nói: "Cô vui là tốt rồi. Đây chỉ là việc nhỏ thôi, cô không cần để tâm".
Thư Hoán
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu