mà anh cũng vận dụng vào cô được.
“Anh cút ra cho tôi!”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Xin lỗi, Gấu Hoán”.
“Cút ra, cút ra!”
“Tại anh không tốt.”
“Cút ra ngay!”
Thư Hoán gắng sức đẩy Từ Vĩ Trạch ra, anh cũng không kháng cự, bị cô vừa cắn vừa đạp ra khỏi giường, sau đó bị đẩy ra phòng khách, rồi lại bị đẩy ra khỏi nhà.
“Sau này tôi không muốn thấy mặt anh nữa!”
“Gấu Hoán…”
Thư Hoán đóng sập cửa trước mặt anh.
Giờ phút cuối cùng lương tâm mới lên tiếng, nhưng cũng không thay đổi sự thật rằng anh là người rất tệ hại.
Chương 24
Thư Hoán không gặp Từ Vĩ Trạch, cũng không nghe điện thoại. Họ mới làm lành không lâu, quan hệ đã thay đổi và rơi xuống vực thẳm lạnh lẽo.
Tuy sự việc không đến mức chẳng thể cứu vãn, Từ Vĩ Trạch vẫn còn nhân tính mà dừng lại giữa chừng, nhưng chừng đó cũng đủ tạo nên vết nứt giữa hai người.
Đối với một công dân tốt luôn tuân thủ luật pháp, tránh xa tội phạm như cô mà nói, tội cưỡng dâm là đáng sợ nhất trong đời người, và nỗi đáng sợ ấy lại đến từ người bạn thân nhất của cô.
Thư Hoán cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi Từ Vĩ Trạch, chiến tranh lạnh giữa họ trong quãng thời gian này còn nhiều hơn mấy năm qua.
Cô đối với anh vẫn như cũ, không khác xưa. Nhưng anh tại sao lại thay đổi?
Cũng có thể cô chưa bao giờ hiểu được anh.
Chiếc váy bị xé rách ấy, Thư Hoán đã ném vào trong thùng rác, do bị ám ảnh tâm lý, thậm chí có một khoảng thời gian cô còn không muốn mặc váy nữa.
Hôm ấy phải đến công ty gặp Từ Vĩ Kính, Thư Hoán cũng chỉ mặc một chiếc quần jeans dài kín đáo và một chiếc áo pull có hình ngôi sao xanh trắng dài qua mông, đầu tóc cũng không tâm trạng nào để chải chuốt, chỉ buộc gọn lên, đội một chiếc mũ rộng vành, kéo sụp vành mũ xuống rồi lừ đừ khởi hành.
Cũng may lúc vào tòa nhà công ty không gặp người mà cô thấy ngại nhất, an toàn đến được văn phòng của Từ Vĩ Kính rồi, Thư Hoán thở phào nhẹ nhõm.
“Cô đến rồi à, ngồi đi.”
“Vâng…”
Khi nhìn gương mặt đẹp trai “cấm dục” của Từ Vĩ Kính, lần đầu tiên Thư Hoán không có cảm giác tim đập thình thịch. Cô lờ đờ như một cái cải thảo phơi khô, tế bào mê trai đã không còn hoạt động nữa.
Trước kia chỉ cần thấy Từ Vĩ Kính là cô đã vui lắm rồi, mọi phiền não đều ném ra sau lưng. Thế nhưng nếu tên của nỗi phiền muộn là “Từ Vĩ Trạch” thì ngay cả sức hấp dẫn to lớn như Từ Vĩ Kính cũng không giải quyết nổi.
Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Cô và Vĩ Trạch sao vậy?”
Đúng là cái gì không muốn nhắc thì càng bị nhắc.
Có điều đến giờ, đối diện với anh, cô cũng chẳng còn gì khó nói nữa, cuối cùng có thể vứt bỏ cái gánh nặng “bạn gái giả mạo” này rồi. “Bọn em chia tay rồi.”
Tuy đối phương vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng Thư Hoán cũng cảm nhận được anh rất sửng sốt.
“Tại sao?”
“…Tính…tính cách không hợp ạ.”
Chuyện Từ Vĩ Trạch suýt nữa hại mình, cô không kể lể và tố cáo với ai. Dù giận dữ thế nào thì cô cũng muốn giữ chút thể diện cho anh, chuyện này nói ra chung quy vẫn tổn hại hình tượng của anh mà.
Haizzzz, lúc này rồi mà vẫn còn suy nghĩ đến vấn đề hình tượng cho Từ Vĩ Trạch, cô quả là chẳng có chút nguyên tắc nào, kém cỏi quá. T__T
Từ Vĩ Kính cau mày: “Tuổi trẻ cãi nhau là chuyện thường, có vấn đề gì cãi nhau xong rồi cùng nhau nói cho rõ ràng, mọi chuyện cũng qua mà”.
“…..”
“Dạo này Vĩ Trạch có vẻ trầm cảm.”
Haizzzz, cô cũng trầm cảm. T___T
Nhưng rốt cuộc là do lỗi của anh mà.
“Cô vẫn nên gặp nó một lần thì hơn.”
Thư Hoán khổ sở lắc đầu. Từ Vĩ Trạch không đến tìm cô, sao cô có thể đi tìm tội phạm chứ.
“Chuyện của hai người, tôi không có tư cách nhúng tay, nhưng thật sự phải chia tay sao?”
Haizzzz, chuyện này…..vốn dĩ họ đã chẳng phải là người yêu của nhau. T__T
Chỉ có điều bây giờ cả bạn bè bình thường cũng không thể. So với những người khác Từ Vĩ Trạch đối với cô thậm chí còn không có chút tôn trọng nào, điều đó khiến cô rất tổn thương.
Có lẽ định nghĩa về “bạn bè” của cô đối với Từ Vĩ Trạch quá cao, quá nghiêm khắc.
Cô cũng biết Từ Vĩ Trạch không có ác ý, anh chỉ là phong lưu vậy thôi, về mặt tình trường vẫn luôn là vô địch, mồi đến tay thì gắp.
Đêm ấy đa phần hứng lên sau khi say, vừa hay cô lại ở đó, dù sao Thư Hoán cũng là một người con gái “điện nước đầy đủ”, anh tiện thể chơi với cô một lần mà thôi.
Vốn dĩ cô tự an ủi mình, nhưng sau đó lại cảm thấy buồn hơn. Thư Hoán chỉ “hức” một tiếng rồi ôm lấy mặt.
Ra khỏi công ty, Thư Hoán mới nhớ hôm nay cô không ăn mặc, trang điểm đẹp để gặp Từ Vĩ Kính. Cơ hội gặp nhau quý giá như thế, cô không ăn vận cho đàng hoàng để gặp anh thì thôi, tại sao lại mặc giống như nhân viên dọn dẹp vệ sinh vậy chứ?
Hơn nữa trước khi đi, hình như Từ Vĩ Kính còn hỏi cô có muốn ăn cơm cùng anh không, còn cô vì lơ đãng mà hờ hững từ chối mất!
Haizzzz, quả nhiên dù Từ Vĩ Trạch có ở trước mặt cô hay không thì anh vẫn là mối nguy hại! T___T
…
Thư Hoán gục đầu ủ rũ đứng trước cửa tòa nhà một lúc. Đang giờ cao điểm nên phải kiên nhẫn chờ taxi, cũng tiện để cô thẫn thờ suy nghĩ. Ngơ ngẩn một hồi, cô thấy một chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt.
“Thư tiểu thư.”
Là tài xế của nhà họ Từ. Thư Hoán giật mình, chào: “Chào chú Sái”.
Tài xế cười híp mắt, nói: “Thiếu gia bảo tôi đến đón cô, mời cô lên xe.”
Từ Vĩ Kính chu đáo ân cần đến vậy, Thư Hoán cũng ôm niềm cảm kích mà hưởng thụ vậy.
Trong lúc xe chạy, Thư Hoán cũng vẫn ngồi thẫn thờ trên ghế sau, đến khi xe dừng mới nhăn mày khổ não thò đầu ra ngoài cửa xe hỏi: “A, đến rồi sao?”
Trước mặt Thư Hoán không phải tòa nhà chung cư quen thuộc, mà là bồn phun nước trước cửa một nhà hàng.
“Ủa?”
“Đến rồi đấy, Thư tiểu thư.”
“Chẳng phải đưa cháu về nhà sao?”
“Không phải, nhị thiếu gia đã đặt chỗ rồi….”
Thư Hoán lập tức phản ứng gay gắt: “Chú Sái, chú đang đùa cháu sao?!”. Lúc nãy ậm ừ nói là “thiếu gia”, ông chú ấy cố tình hay sao?
Tài xế nói với vẻ vô tội: “Không đâu, tôi chỉ là người lái xe, tôi chỉ làm việc theo lời dặn của nhị thiếu gia…”.
Đến cũng đến rồi, có bữa cơm xin lỗi miễn phí không ăn cũng uổng, Thư Hoán nghĩ thế rồi vào trong.
Ngồi xuống vị trí đã đặt trước mà nhân viên phục vụ dẫn đến, Thư Hoán nhìn quanh không thấy Từ Vĩ Trạch đâu, cô ngồi một lúc, dần dần cảm thấy hơi bất an.
Tuy người nói “Sau này không bao giờ muốn gặp anh nữa” là cô, người tức đến độ khóc òa cũng là cô nhưng nếu thật sự đường ai nấy đi, không bao giờ qua lại nữa, có lẽ cô sẽ còn khóc nhiều hơn.
Cô và Từ Vĩ Trạch đều là những người trưởng thành nhưng cách họ làm bạn cũng trẻ con không khác gì những cô bé cậu bé mẫu giáo, vừa chiến tranh, vừa đấu khẩu, vừa làm lành, lại vừa giận dỗi.
Cô không ghét anh nhưng lại rất giận anh, chắc anh cũng quan tâm đến cô lắm nhưng lúc nào cũng chọc tức cô, đến nỗi cả hai đều không yên được, cứ như những người đang yêu nhau vậy.
Mười phút
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu