XtGem Forum catalog
======Quảng Cáo======
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

tay của Từ Vĩ Trạch. Tay anh ấm áp và mạnh mẽ, ngón tay thon dài, điều duy nhất không đẹp đó chính là tay anh đã bị dính ít nước thịt cua.

Lúc cô hơi đờ đẫn, Từ Vĩ Trạch đã cười: “Chịu nhường rồi nhé.”

Lại còn sử dụng mỹ nhân kế. T_T

Ăn xong bữa, Thư Hoán ngoài bất ngờ chạm vào tay Từ Vĩ Trạch, ngoài ăn được chút “đậu phụ” ra thì không có cảm giác gì khác, về nhà lại trùm chăn tiếp tục ngủ đến sáng.

Hôm sau tỉnh dậy, điểm tâm cũng không kịp ăn, Từ Vĩ Trạch đã xông vào nhà cô, dáng vẻ như sung sướng quá mức hy vọng.

“Báo em biết một tin vui~~~”

Thư Hoán cũng vui lây: “Là gì thế?”

“Anh trai anh không phản đối chúng ta nữa!”

Thư Hoán lại ủ rũ phản bác: “Anh đừng nói như thể chúng ta là thật ấy.”

Từ Vĩ Trạch lại đắc ý bảo: “Dù thế nào đi nữa thì tạm thời anh được cứu rồi. Vốn dĩ cứ tưởng anh ấy ép đi xem mặt nữa, lúc đó chết thật ấy chứ.”

Thư Hoán nghi ngại: “Nhưng, hôm đó anh ấy chẳng phải có ấn tượng xấu với em hay sao, tại sao tự nhiên lại thay đổi ý kiến vậy?”

Từ Vĩ Trạch cười bảo: “Tối qua anh ấy bàn việc làm ăn ở nhà hàng đối diện, lúc ra ngoài thì gặp chúng ta đang ăn vỉa hè. Anh ấy bảo thấy chúng ta vui vẻ như thế thì nên cho cơ hội.”

Thư Hoán thở dài: “Anh trai anh đúng là thương anh thật.” Có thể chiếm được tình cảm ấm áp của người đàn ông lạnh lùng như vậy, thật khiến người ta thấy hâm mộ.

“Anh là em trai duy nhất mà.” Từ Vĩ Trạch chuyển sang chuyện khác, “Nhưng cũng vì thế mà anh ấy muốn tiếp xúc thêm lần nữa với em.”

Thư Hoán lập tức lùi lại một bước.

Từ Vĩ Trạch chắp hai tay lại, lại xuất chiêu mỹ nhân kế một cách thành thực: “Làm ơn, giúp người giúp đến cùng chứ, đưa Phật phải đưa đếnTâyphương, có đầu có đuôi mà…”

Thế là lần gặp mặt thứ hai giữa Thư Hoán và Từ Vĩ Kính đã được định vào tối hôm đó, thời gian gấp rút nên không cho cô cơ hội từ chối, tránh né. Hơn nữa lần này Từ Vĩ Trạch cũng không đi cùng, giống như khi đi phỏng vấn thì không thể thi chung vậy.

Lời nói dối môn đăng hộ đối gì đó bị vạch trần, Thư Hoán bộc lộ luôn cả tính cách thật. Vì thời tiết khá nóng nên cô chỉ bện tóc thành hai dải, tóc mái kẹp lại, mặc một chiếc váy hai dây màu hồng nút gỗ đơn giản, giày búp bê đế bằng, gương mặt sạch sẽ không trang điểm, kiểu ăn vận rất bình thường.

Lên sân thượng của nhà hàng xoay kiểu Tây, không cần phục vụ dẫn đến chỗ ngồi, cô nhìn thấy ngay Từ Vĩ Kính đang ngồi cạnh cửa sổ. Cho dù mặc một bộ âu phục màu đen giản dị không hề khoa trương, anh cũng vẫn nổi bật hơn bất kỳ ai khác ở đây, phần cổ và tay lộ ra da thịt trắng trẻo, khiến gương mặt anh càng thêm tuấn tú.

Thư Hoán hít một hơi thật sâu, chỉ có mấy bước mà tim cô đã đập thình thịch liên hồi. Từ Vĩ Kính có thể được gọi là “giám khảo phỏng vấn” có uy quyền ghê gớm nhất mà cô từng gặp.

Ngẩng lên thấy cô, Từ Vĩ Kính ngẩn ra một lúc, rút tay lại rồi hơi gật đầu: “Ngồi.”

Thư Hoán ngồi xuống đối diện anh, nhìn anh từ cự ly gần, trong đầu chỉ thấy “ùng” một tiếng, trong tích tắc mặt cô bất giác đỏ bừng.

Từ Vĩ Kính không quan tâm đến sắc đỏ bất thường trên mặt cô, chỉ nói: “Cô như thế trẻ hơn nhiều.”

Không biết có phải là khen hay không, Thư Hoán vẫn đang mặt đỏ tía tai, chỉ ậm ừ cám ơn một tiếng.

“Cô và Từ Vĩ Trạch quen nhau thế nào?”

Thư Hoán cúi đầu thật thà trả lời: “Anh ấy là học trưởng đại học của em ạ.”

“Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

“Năm năm…”

Từ Vĩ Trạch lại khẽ gật đầu: “Ừ, quả nhiên cô là cô gái không phải họ hàng mà Từ Vĩ Trạch giữ liên lạc lâu nhất, nên chắc cô rất hiểu nó.”

Thư Hoán cũng “dạ” một tiếng theo kiểu nước lên thuyền lên.

Thực ra cô hiểu Từ Vĩ Trạch theo phương diện anh thích ăn gì thích chơi gì thích kiểu con gái nào, đã quen bao nhiêu cô nàng…

Còn về những thứ khác thì cô chưa từng hỏi, anh cũng không nói. Trước khi bị anh lôi kéo đến giúp đỡ đối phó với người nhà, thậm chí cô còn không biết anh có anh trai, chứ đừng nói là gia cảnh anh thế nào.

“Thế thì chắc cô cũng biết, cho dù ở phương diện nào, cô cũng cách quá xa với tiêu chuẩn làm vợ của Vĩ Trạch.”

“=_=…” Có cần không nể mặt đến thế không?

“Vốn dĩ tôi kiên quyết không chấp nhận, nhưng Vĩ Trạch hiếm khi thật lòng như thế, nếu nó thích thì tôi có thể hạ thấp nhiều yêu cầu xuống.”

“…”

“Tối qua tôi gặp hai người, lúc ăn cơm hai người còn kéo tay nhau, điều đó khiến tôi cảm thấy cần phải điều chỉnh cách nhìn của mình lại.”

=_= Đúng là một sự hiểu nhầm đẹp đẽ.

“Lần này gặp mặt, Vĩ Trạch cố ý dặn tôi chọn một nơi thoải mái, cũng đừng hỏi quá thẳng thắn để cô không căng thẳng.” Vĩ Kính dừng lại, “Có thể nhận thấy nó rất quan tâm đến cô.”

“…”

“Nó là em trai duy nhất của tôi. Muốn chấp nhận một cô gái trở thành bạn đời tương lai của nó, tôi phải kiểm tra thận trọng. Vì thế sau này có một số việc mong cô hãy hiểu và hợp tác.”

Đối với lời lẽ nghiêm khắc máy móc như cơ quan chính phủ của anh, Thư Hoán ngoài gật đầu ra cũng chẳng có chọn lựa khác, trong lòng thầm kêu khổ.

Từ Vĩ Kính rõ ràng đã xem chuyện này là thật, người nghiêm khắc như anh tương lai mà biết màn kịch “đá Từ Vĩ Trạch” mà cô bất đắc dĩ phải diễn, anh lại chẳng xé nát cô ra ấy chứ? T_T

Thức ăn được mang lên, đèn trong phòng cũng tối hẳn, nhạc công bắt đầu kéo violon, rượu vang trong ly ánh lên màu sắc khiến người ta thấy lóng lánh không thực. Từ Vĩ Kính phác cử chỉ “mời”, không nói gì nữa, gương mặt thiếu cảm xúc, hơi nghiêm nghị của anh dưới ánh đèn, có một vẻ đẹp không thể chạm đến, lạnh nhạt xa vời.

Nghĩ sau này sẽ bị anh ghét bỏ, Thư Hoán bỗng thấy đau buồn, ngay cả gan ngỗng hấp rượu vang nhét vào miệng cũng không nhận ra mùi vị gì.

Ăn xong bữa tối, thanh toán rồi đến lúc tạm biệt nhau, Từ Vĩ Kính nói: “Tôi còn có việc, không thể đưa cô Thư về.”

Thư Hoán vội nói: “Không sao ạ.”

Cô biết Từ Vĩ Kính chấm điểm cô rất thấp, không trông mong gì anh chu đáo đưa cô về nhà, lý do như thế cũng xem như là khách sáo lắm rồi.

“Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.”

“A…”

“Rất vui được gặp cô.”

Thư Hoán đờ đẫn nhìn anh đưa tay ra, mất hai giây sau mới ý thức rằng phải bắt tay, cô vội vàng nắm lấy tay anh.

Lòng bàn tay anh ấm áp khô ráo, có một sức mạnh vững vàng.

Mấy năm nay cô không có tâm trí đâu yêu đương, để thực hiện ước mơ làm nhà thiết kế, gần như cô không có thời gian và công sức để yêu ai, suốt ngày ở cạnh các loại vải vóc, vật liệu, ngay cả mái tóc đàn ông cũng không đụng đến sợi nào, đã không còn biết đàn ông là gì nhưng chỉ trong hai ngày lại lần lượt nắm lấy tay của hai anh em nhà họ Từ.

Ngón tay Từ Vĩ Kính như có điện, hoặc là phép thuật gì đó. Dù sao trong khoảnh khắc chạm vào nhau, cô không thể nhúc nhích, trong đầu trống rỗng, ngón tay như bị dính chặt vào, không thể buông ra, cuối cùng vẫn là Từ Vĩ Kính rút tay về trước.

“Xin thất lễ.”

Thư Hoán biết tiêu đời rồi.

Cô lại thích anh trai của Từ Vĩ Trạch như thế đó.

Trước kia cô vẫn không nghĩ ra có chuyện xui xẻo nào hơn là rơi vào lưới tình ái của Từ Vĩ Trạch,

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h