rất buồn ngủ, nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Cô đến phong tắm mới nhớ ra phải bỏ khăn giấy xuống, tắm qua loa rồi ngã mình xuống giường.
Giường dễ chịu ấm áp, gần như chỉ một giây sau cô đã ngủ.
Cô ngủ rất say, nếu không phải có tiếng chuông điện thoại thì lúc này cô sẽ không tỉnh. Cô mơ mơ màng màng, thần trí không được tỉnh táo, ngón tay chạm vào ống nghe: “A lô...xin chào...”
Cảm thấy đầu dây bên kia thoáng giật mình, cô đột nhiên bừng tỉnh, đây không phải nhà cô, không phải điện thoại của cô. Phải mất mấy giây ngập ngừng không biết làm sao, do dự trong phút chốc cô mới gác điện thoại.
Nhưng kỳ lạ là chuông điện thoại không kêu nữa, hoặc là người kia không gọi lại.
Khi cô đã tỉnh táo trở lại, nhớ đến chuyện hôm qua, cô lắc đầu thật manh, cố khiến mình tỉnh táo hơn một chút. Nhưng vẫn chưa thấy đủ, cô ngồi ngẩn ra, sau đó xuống giường đi rửa mặt, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Lôi Vũ Tranh đứng bên cửa sổ phòng khách hút thuốc.
Cửa sổ hướng về phía đông, nắng sớm rực rỡ lóa rạng lên người, khiến cả người anh như được bao phủ bởi quầng sáng vàng lóng lánh. Thấy cô bước ra, anh không phản ứng gì, chỉ gạt tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh.
Lúc không nói chuyện, anh mang một vẻ lạnh lùng, sắc sảo, Đỗ Hiểu Tô không biết vì sao cô luôn cảm thấy sợ anh, nên nói nhỏ nhẹ: “Anh hai”. Nghe cô nói vậy, anh vẫn không cử động, cô nói tiếp: “Cảm ơn anh, tôi về đấy”.
Anh dập tắt điếu thuộc, quay đầu lại, giọng nói mang chút ôn hòa: “Có vài nơi, nếu cô đồng ý, tôi dẫn cô đi xem”.
Họ đi qua rất nhiều nơi, anh lái xe chở cô đi xuyên qua mọi ngóc ngách trong thành phố. Những con đường đó đều rất yên tĩnh, cơn gió khẽ thổi cây cối hai bên đường, lá rụng xào xạc như một trận mưa vàng, quét qua cửa xe rồi rơi xuống. Thỉnh thoảng anh lại dừng xe, rồi cô cũng theo xuống.
Anh chầm chậm đi trước, còn cô ngập ngừng dạo bước theo sau. Nơi này rất lạ, lúc vào trong mới nhận ra những cây ngân hạnh và cây hòe xung quanh che phủ con đường dài thăm thẳm, cách hàng cây thấp thoáng một sân bóng, trong sân có người đang đánh bóng, tiếng cười vang lên rộn ràng. Những ngôi nhà kiểu Xô viết cũ kỹ tách biệt nhau, trên tường bám đầy dây leo. Cây bắt đầu vào mùa rụng lá, những cành cây khẳng khiu dần lộ ra tựa như vết tích của thời gian. Lá sen trong hồ đã tàn, có cụ già ngồi một mình trong đình giữa hồ kéo đàn accordion, giai điệu thê lương buồn bã như ngấm vào từng lá sen giữa hồ. Khung cảnh mùa thu giữa thành phố này luôn đẹp tuyệt nhưng man mác chút buồn và ảm đạm như thế.
Lôi Vũ Tranh không nói gì với cô, cô cũng chỉ im lặng, nhưng cô cảm nhận được rằng dường như Triệu Chấn Vinh từng sống ở đây, từng bước qua đây, từng hít thở bầu không khí nơi này và từng sống rất nhiều năm ở đây.
Hoàng hôn buông xuống, anh dừng xe bên đường nhìn đám học sinh ào ra như nước. Hàng cây bạch dương như che khuất phòng học, mái ngói lưu ly màu xám, hành lang dài như mê cung lại tựa một người khổng lồ cô đơn và mệt mỏi. Càng đi sâu vào trong càng tĩnh lặng, thinht thoảng lại gặp vào học sinh nói cười vui vẻ bên đường, chẳng ai chú ý đến họ.
Đi xuyên qua rừng cây rồi men theo con đường nhỏ đến hồ sen. Nói là hồ sen nhưng thực ra trong hồ chẳng có sen, xung quanh bờ đầy cỏ lau, mà mùa này lại chính là mùa cỏ lau tươi tốt nhất, bông lau trắng toát che đi ánh hoàng hôn phía xa, gió thu thổi qua vang lên tiếng xào xạc, sắc thu tựa một bức tranh nhạt nhòa. Vẫn còn vài tấm bia sót lại trên bãi cỏ bên hồ, nét chữ trên đó đã mờ nhạt. Anh đứng bên cạnh tấm bia như đang cố nhớ lại điều gì đó. Sắc trời dần tối, rồi anh cũng đến bên gốc đào liễu, lấy một cành cây khô, quỳ xuống bắt đầu đào.
Lúc đầu Đỗ Hiểu Tô không hiểu anh đang làm gì, chỉ biết cành cây đó quá nhỏ, chỉ mới đào một lát đã gãy. Anh vẫn không nói gì, tìm một hòn đá có góc cạnh, tiếp tục đào. Cũng may mấy ngày trước đó vừa có mưa, đất cũng mềm đi. Phải một lát sau cô mới bắt đầu hiểu ra anh đang làm gì, thế nên cũng nhặt một hòn đá, vừa định quỳ xuống đã bị anh lặng lẽ ngăn lại. Cô không nói gì liền lặng lẽ đứng lên đi ra xa, đứng bên cạnh tấm bia nhìn anh.
Hôm đó cô không biết anh đào bao lâu, mãi đến lúc trời gần tối, đứng từ phía cô chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt anh, ánh đèn đường phía xa khẽ len qua kẽ lá chiếu lên khuôn mặt mông lug mơ hồ của anh. Hai tay anh vấy đầy bùn, nhưng dù làm việc này, nhìn anh vẫn rất ung dung tự tại, không hề tỏ dáng vẻ thê thảm. Thật ra khi anh làm việc nghiêm túc rất giống Thiệu Chấn Vinh, nhưng không đúng vì Thiệu Chấn Vinh trong lý ức vĩnh viễn không bao giờ làm như vậy.
Sau cùng, anh lấy ra một cái hộp, Đỗ Hiểu Tô nhìn anh dùng khăn tay lau sạch bùn đất dính bên trên sau đó đặt trước mặt cô.
Cô biết bên trong là gì, chỉ chậm rãi quỳ xuống. Khi mở nắp hộp tay cô bắt đầu run lên, đó hình như là một chiếc hộp chocolate bằng sắt bởi bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy hoa văn thương hiệu. Qua nhiều năm hộp đã bắt đầu gỉ, cô cố sức nhưng vẫn không mở ra được, cuối cùng vẫn phải đưa cho anh mở.
Bên trong toàn là giấy được sắp xếp rất ngăn nắp. Cô nhìn thấy bên trong nắp hộp có khắc ba chữ: Thiệu Chấn Vinh.
Là nét chữ tự nhiên, bay bổng của Thiệu Chấn Vinh. Cũng có lẽ vì thời gian đã qua lâu rồi, cũng có thể là thời niên thiếu nhất thời bồng bột nên anh đã dùng dao khắc tên mình lên đó, cho nên nét chữ khi liền khi đứt.
Cô vẫn quỳ ở đó, bất động vào dường như ba chữ kia đã hút tất cả linh hồn cô, khiến cô thẫn thờ như một vỏ bọc trống rỗng.
Chương 21
Những mảnh giấy đó được sắp xếp rất lộn xộn, bên trên thường chỉ có một hai câu, đều là nét chữ của Thiệu Chấn Vinh.
Từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, từng tờ từng tờ chẳng giống nhau.
Tờ đầu tiên có hàng chữ nghiêng ngả: “Tôi muốn thi được 100 điểm”.
Tờ thứ hai, còn có chữ chỉ ghi phiên âm: “Tôi muốn học chơi bóng rổ”.
“Thầy Tăng, hy vọng thầy nhanh “khỏe mạnh”, nhanh quay lại dạy học, mọi người đều rất nhớ thầy”.
“Tôi muốn giống anh cả, thi được hai điểm 100, làm học sinh ba tốt”.
“Mẹ, cảm ơn mẹ mười năm trước đã sinh ra con. Bố, anh cả, anh hai, con yêu mọi người, hy vọng cả nhà mãi mãi bên nhau như thế này”.
“Tần Xuyên Hải, tình bạn muôn năm! Chúng ta hẹn gặp trong trường trung học!”.
“Anh hai, dáng vẻ anh lúc đánh nhau rất oai phong, nhưng em hy vọng anh sẽ không đánh nhau nữa.”
“Trong cuộc thi không đoạt được giải, bởi vì không cố gắng hết sức mình, tôi rất hối hận.”
“Bố có tóc bạc rồi.”
“Thầy Hà, câu hỏi đó em không giải được thật mà.”
...
Những mảnh giấy lộn xộn, ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ bé nhất của quá khứ. Anh đọc từng tờ, cô cũng đọc từng tờ, rất nhiều rất nhiều, một câu, hai câu được viết trên đủ các loại giấy khác nhau, nào là giấy xé từ vở giấy trắng, giấy nhớ, bìa cứng...
“Lý Minh Phong, tớ rất khâm phục cậu, không phải vì cậu thi được hạng nhất, mà vì cậu là lớp trưởng tốt nhất.”
“Các đàn anh, làm ơn đừng hút thuốc trong hành lang nữa, nếu không em sẽ nổi điên lên đấy!”
“Hàn Tiến, người bạn tốt, cả đời bình an nhé! Cố lên! Bọn tớ đợi cậu về!”
“Mẹ, sinh nhật vui vẻ!”
“Học bổng ơi, ta tới đây!”
“Sau này không bao giờ ăn đậu hũ nữa!”
“Anh cả, chị dâu, vĩnh viễn kết đồng tâm! Chúc phúc hai người!”
“Làm ca đêm, phẫu thuật, phẫu thuật, phẫu thuật!”
“Hy vọng mau lành bệnh!”
“Hôm nay rất buồn, tận mắt nhìn thấy sinh mệnh biến mất nhưng lại không có cách nào cứu được. Trước tạo hóa, con người thật nhỏ bé, yếu ớt quá.”
Cho đến khi nhìn thấy một tờ giấy nhỏ xíu, trên đó
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu