phân tích kĩ lưỡng sâu sắc, lại còn “khuyến mãi” thêm phần phụ lục về GV. . . Nghiêm túc tới trình độ đó, thực so với làm luận văn tốt nghiệp của bọn ta nàng còn không chuyên tâm bằng!
Ta coi như hết đường xoay xở, dù sao buổi tối hôm trước mới đắc tội Lâm Nhiên, lần này hắn gọi ta cùng đi chắc chắn là có âm mưu gì đây. Thế nhưng An công chúa lại làm tổ trên giường ta hưng phấn mà ôm chăn lăn qua lăn lại, nàng nói: "Phương Nam Nhân, đó là một cơ hội tốt a, cơ hội tốt! Ngươi không thấy trong tiểu thuyết nữ diễn viên cùng nam diễn viên quan hệ đột phá hầu như đều do sau khi cùng nhau đi công tác sao! Ngươi ngẫm lại đi, hắn muốn bồi khách hàng dùng bữa khẳng định sẽ uống rượu đúng không? Hắn uống rượu vào chắc chắn sẽ uống say đúng không? Hắn uống say ngươi không phải có thể thừa cơ lẻn vào phòng hắn, thừa dịp hắn say túy lúy không có năng lực tự vệ, lập tức cường bạo hắn! Vậy là các ngươi liền gạo nấu thành cơm!"
Ta suy nghĩ một chút, do dự hỏi: "Thế nhưng trong tiểu thuyết, loại nam nhân như hắn đều không thiếu nữ nhân, N tình nhân một đêm đều không phải rất bình thường sao. Vạn nhất ta bằng bất cứ giá nào nhào vô, hắn lại coi như ta là một 419, ta liền trở thành một trong vố số bia đỡ đạn trước khi nữ diễn viên chính xuất hiện, lúc đó trách ai?"
An Hảo trầm mặc, thở dài một tiếng, ôm chăn yên lặng trở về phòng nàng. Ta nằm ở trên giường trằn trọc hồi lâu rốt cuộc mới phát hiện không thích hợp. Hừ! An công chúa, cái ngươi ôm đi chính là chăn của ta!
Vô luận ta thấp thỏm thế nào, ngày thứ hai cũng sẽ tới, buổi trưa tan tầm xong ta run run chờ ở phòng làm việc. Lúc thư kí của Lâm Nhiên gọi ta cùng ngồi xe đến sân bay, ta mù mịt vạn phần, dọc đường đi đều học theo Giang thư kí, đăng ký xong tìm được chỗ ngồi, ta cùng Giang thư kí ngồi cạnh nhau, Lâm Nhiên ngồi trước chúng ta một hàng.
Bên cạnh Lâm Nhiên là một cô gái mà ta thực sư đoán không được tuổi cụ thể, bởi vì nàng trên mặt là một lớp phấn dày cộm lại thêm trang điểm đậm lè, trông nàng "trang trí" như vậy tựa như vừa trong động bàn tơ đi ra, ta đầu tiên vừa thấy nàng thực hoảng sợ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên chỉ vào nàng hô: "A! Yêu nghiệt!"
Nàng ta vừa thấy bên cạnh mình là một mỹ nam hiển nhiên rất hưng phấn, Lâm Nhiên mới vừa ngồi xuống đã bắt đầu đến gần, từ tên tuổi đến quê quán đến mục đích chuyến đi hết thảy đều hỏi qua. Lúc đầu Lâm Nhiên còn duy trì phong độ nam nhân "có hỏi liền đáp", sau nàng ta càng dán lại gần, ngồi ở đằng sau Lâm Nhiên mà ta còn ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người nàng, vì vậy gương mặt Lâm Nhiên càng ngày càng đen.
Ngay lúc tay nàng ta sắp sờ xuống tới đùi của Lâm Nhiên, hắn đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh ta cúi người xuống, mở miệng nỉ non tựa như tình nhân với nhau: "Ngoan, còn tức giận sao? Được rồi anh sai rồi, đừng cáu kỉnh nữa, được không?"
Ta nhìn Lâm Nhiên đôi mắt ngập ẩn tình nhất thời choáng váng, Giang thư kí cũng choáng váng, "Hắc sơn lão yêu" phía trước càng choáng váng!
Lâm Nhiên nhìn Giang thư kí cười: "Chúng ta đổi chỗ ngồi đi? Lão bà đại nhân sinh khí, tôi phải hảo hảo dỗ ngọt một chút."
Giang thư kí cứng ngắc như người máy gật đầu, sau đó hai mắt vô thần đứng dậy, đi tới hàng ghế trên ngồi xuống, Lâm Nhiên sải đôi chân dài ngồi ở bên cạnh ta...
“Hắc sơn lão yêu” hoài nghi nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Lâm Nhiên, chưa từ bỏ ý định hỏi: "Xin hỏi... Vị này chính là…"
Lâm Nhiên nhìn ta cười khẽ, bàn tay thon dài kéo lấy mười móng heo của ta nắm chặt, ôn nhu nói: "Lão bà đại nhân tương lai của tôi."
Ánh dương quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bàng bạc trải trên khuôn mặt tuấn lãng của Lâm Nhiên, nụ cười tươi tắn của hắn khẽ dao động như muôn ngọn sóng, trong giây phút ấy, tất cả hình ảnh dường như đều dừng lại, ta nghe tiếng tim mình đang mãnh liệt đập gấp gáp, trên tay xúc cảm ấm áp lủi thẳng xuống tận đáy lòng...
Trong thoáng chốc ta cùng Lâm Nhiên đều cảm thấy có chút bối rối…
Chớp mắt "Hắc sơn lão yêu" quay đầu đi, Lâm Nhiên nhanh chóng buông tay ra, hai người lập tức giãn cự ly, đều tự mình hơi nghiêng đầu tựa vào thành ghế...
Gương mặt ta nóng rần lên, ở trong lòng thầm hận chính mình chịu thua hắn, đã vậy còn quá dễ dàng bị mỹ nam kế mê hoặc, tâm trí thực không kiên định chút nào mà!
Ta ho khan một tiếng, cân nhắc nhất định phải nói cái gì đó để che giấu xấu hổ, vì vậy há miệng liền hỏi: "Phiền anh có thể mở cửa sổ một chút được không? Tôi muốn hít thở không khí..." (ta pó tay chị, đi máy bay đòi mở cửa sổ ==)
Lâm Nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn ta như xem sinh vật ngoài hành tinh: "Phương Nam, cô còn có thể làm cho người ta á khẩu không nói được lời nào nữa không?"
Ta lập tức ngậm miệng lại chết cũng không mở, trong lòng hối hận đến mức muốn lập tức tự cắt lỗ tai. Nơi khóe mắt bỗng nhìn thấy Lâm Nhiên lại như thở dài một hơi, khôi phục lại trạng thái Lâm tổng hắc ám vốn có.
Vừa xuống phi cơ, ta liền gấp gáp tìm WC. Trên máy bay uống nước nhiều quá, ta nghẹn nước tiểu nghẹn đã mấy tiếng đồng hồ rồi, nghẹn sắp nội thương luôn. Vốn trên máy bay cũng có WC, thế nhưng từ lúc ta nháo ra "Sự kiện mở cửa sổ", liền không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Giang thư kí xuống phi cơ phải đi lấy hành lý, ta rón rén đi tới bên người Lâm Nhiên nhỏ giọng hỏi: "Anh có biết WC ở đâu không a? Tôi nghẹn sắp chết rồi a!"
Lâm Nhiên thành thật dứt khoát chỉ tay về phia trước: "Đi thẳng vào!"
Thế là ta sải chân chạy đi, vừa vào tới liền vội vã tìm phòng chui vào, ai ngờ ta vừa mở cửa, dĩ nhiên đụng ngay một nam nhân, hắn vẫn còn duy trì tư thế kéo quần tới phân nửa, con mắt trợn to nhìn ta y hệt hai trái trứng vịt. Ta sửng sốt, nhìn thoáng trên tường -- một loạt bệ tiểu!
Ặc! Là WC nam!!!
Lập tức quay đầu chạy vội trở về, liếc mắt thấy Lâm Nhiên, hắn nhìn ta mặt mang theo tươi cười, dùng ngữ khí cực kỳ lơ đễnh nói: "Xin lỗi chỉ lộn hướng cho cô rồi, hẳn là đi thẳng bên này mới phải."
-_-#
Ta choáng! Xem như ngươi lợi hại!
Trên đường đi tới khách sạn, ta vẫn đều là khuôn mặt bánh bao bị uất nghẹn, mà Lâm Nhiên vẫn mang theo mỉm cười đầy đắc ý. . .
Sắp xếp xong xuôi chỗ ở, Lâm Nhiên một phòng, ta cùng Giang thư kí một phòng. Ngày thứ hai cần gặp khách hàng tương đối sớm, mà ta hôm nay thực sự mệt chết đi được, đã thế ta lại thuộc loại người ngủ giống như lợn chết dù trời có sập xuống củng không tỉnh. Cân nhắc một lúc lâu, ta quyết định lấy điện thoại đặt đồng hồ báo thức, sau đó nhờ Giang thư kí gọi ta. Vì vậy tại lúc ăn cơm chiều, ta cười khách khách khí khí nói với nàng: "Cái kia, Giang thư kí, sáng sớm ngày mai có thể phiền cô 6h □?"
Trên bàn cơm Lâm Nhiên cùng Giang thư kí cùng bị nghẹn, hai người một bên ho khan dữ dội một bên tận lực uống nước.
囧, ta sao lại luôn luôn tại thời điểm mấu chốt nói sai vậy a!
Ta vội lắc đầu xua tay: "Cái kia, tôi không phải ý đó, tôi là muốn nói 6h sáng cô có thể gọi tôi dậy được hay không?"
Giang thư kí khuôn mặt đỏ bừng, không thèm liếc ta một cái, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
Xong, đắc tội với người. . .
Lâm Nhiên vẻ mặt hứng thú nhìn ta, trong ánh mắt, chỉ độc cười nhạo cùng hả hê.
Thực sự là họa là từ ở miệng mà ra, trong miệng mà ra a! T____T
Ngày thứ hai đi gặp vị khách hàng Nhật bản kia, đối phương hai người - chúng ta ba người -- kỳ thực mà nói thì cũng như hai người, bởi vì toàn bộ trong quá trình nói chuyện
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu