không nói cho ngươi, ta đem thư dán kỹ lại."
". . . Vì sao?"
"Không cần thiết phải biết, anh ấy đã xuất ngoại, cách xa ta vạn dặm, hơn nữa ngươi cũng thích anh ấy, bất luận là ta hay là ngươi, cũng không cần phải biết..."
"An Hảo, ngươi. . . Ngươi bây giờ còn thích Tô Viễn sao?"
"Nha? Ngươi không biết sao? Kỳ thực —— ta vẫn —— thích ngươi nhất nha! Ha ha, Phương Nam Nhân ngươi chừng nào thì trở về đây, đi ăn cơm tối với ta đi. . . Không có ngươi ta cũng không có cơm ăn, ngươi nhanh lên một chút trở về làm cơm cho ta ăn. . ."
Ta không biết nên nói cái gì cho tốt, cũng chỉ đồng ý một tiếng rồi cúp điện thoại. Ta một người nằm ở trên giường phát ngốc thật lâu, Lâm Nhiên gọi ta cũng không có nghe thấy, thẳng đến lúc hắn tới mang theo quần áo của ta lôi ta đứng lên ta mới hồi phục tinh thần lại.
Đầu mày hắn nhăn thành hình chữ "Xuyên" (川) nhìn ta: "Xem một bức thư mà bắt đầu nghiền ngẫm lỗi lầm sao?"
Ta vừa định mở miệng, hắn đem ta ném xuống đất: "Nhanh lên một chút thu dọn đồ đạc đi, cô chú đã về, chúng ta cũng cần phải trở về."
Dọc theo đường đi ta cực kì trầm mặc, Lâm Nhiên cũng thần kỳ an tĩnh, cái gì cũng không hỏi ta, cũng không nói gì, trong xe chỉ quanh quẩn tiếng đàn dương cầm. Chúng ta trở lại thành phố A vừa lúc tới giờ cơm tối, ta nói với Lâm Nhiên ta hẹn An Hảo cùng nhau ăn rồi. Hắn cũng không nói gì thêm tiễn ta tới trên lầu, nói buổi tối điện thoại cho ta xong liền xoay người xuống lầu. Ta gọi hắn lại, nói: "Cái kia. . . Sinh nhật vui vẻ. . ."
Hắn nhẹ nhàng mà cười, góc cạnh sắc sảo của sườn mặt dưới ngọn đèn mờ nhạt ở hàng hiên sáng lên một mảnh ôn nhu, hắn nói: "Anh còn tưởng rằng hôm nay đợi không được những lời này của em chứ."
Ta nhất thời cảm thấy thật hổ thẹn.
Hắn liền bổ sung thêm một câu: "Quên đi, dù sao em cũng thường không có đầu óc, anh là người có phong độ đại lượng, tha thứ cho em đó."
Ta nhất thời cảm thấy ta hổ thẹn cái rắm a. . .
Ta đẩy cửa vào nhà, An Hảo như sói đói vồ mồi đánh tới, ta vội vàng lắc mình né tránh, nàng bưng cái trán đụng vào tường, nước mắt lưng tròng nhìn ta: "Ngươi cái đồ không có lương tâm. . . đi hai ngày, để người ta một mình trông nhà, rất tịch mịch, rất trống trải, rất. . ."
"Ngừng ngừng ngừng ngừng." Ta khẩn trương ngăn nàng lại, "Ăn chưa? Ta cũng chưa ăn, nói đi muốn ăn cái gì, ta đi làm."
An Hảo nâng cằm suy nghĩ một chút nói: "Ừm, hôm nay sẽ không hành hạ ngươi, chúng ta đi ra ngoài ăn đi, ta muốn ăn Ma lạt năng[71">."
Thế là hai chúng ta hoả tốc thu thập xong liền chạy xuống lầu đi tới quán ven đường. An Hảo kéo ta tới cạnh một cái bàn nhỏ ngồi xuống, rất khoa trương vung tay lên, cao giọng hô: "Ông chủ! Hai chén Ma lạt năng! Trong đó một chén không mè không cay cũng không nóng[72">!"
Ta đang ngồi ổn thiếu chút nữa té lăn ra đất, tỷ tỷ, ngươi xác định ngươi tới ăn Ma lạt năng sao?
Nàng nhìn ta cười ha ha hai tiếng, vung tay lên: "Ông chủ tôi nói giỡn, phần của tôi cho nhiều ớt một chút!"
Một hồi sau Ma lạt năng của chúng ta đươc bưng lên, vừa ăn An Hảo vừa dùng chân khều khều ta, nhìn ta bĩu môi, ta hỏi: "Gì?"
An Hảo trợn mắt nuốt Ma lạt năng trong miệng xuống: "Ngươi sao không có tâm linh tương thông với ta gì hết vậy? Ta hỏi ngươi, hai ngày rồi làm sao? Tư vị gặp phụ huynh là như thế nào?"
Ta thổ huyết, ngươi đá ta hai cái bĩu môi một cái, ta sao có thể biết ngươi muốn nói gì chứ, ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi nha.
"Thì như vậy đó. . ."
"Hắc hắc, ba mẹ ta có phải đối với Lâm Nhiên rất thoả mãn hay không hả?" An Hảo vẫn thường gọi ba mẹ ta là "ba mẹ ta", ta gọi ba mẹ nàng cũng là "ba mẹ ta" .
Ta dùng sức gật đầu: "Cực kì thoả mãn ... A. . ."
An Hảo ha ha cười: "Ta biết mà! Mama ta biến thái như vậy, cảnh tượng nhất định rất đặc sắc!"
Ta khóc lóc kể lể: "Ta hết thảy chỉ là một đứa con nuôi. . ." Suy nghĩ một chút, ta quyết định nói, "An Hảo à, tối nay Tô Viễn quay về Mỹ, anh ấy nói, anh muốn đính hôn. . ."
Tay An Hảo ngừng lại, sau đó làm như không có việc gì gắp một viên thịt lên ăn: "Ừm, rất tốt, nhanh như vậy sẽ đính hôn, ai. . . Ta cũng già rồi. . . Ngươi cũng sắp gả ra ngoài, không được, ta cũng cần phải nỗ lực! Sao có thể tụt lại sau các ngươi được! Ta phải nhanh chóng tìm một người đàn ông tốt gả đi!"
Ta thấy vành mắt nàng có điểm hồng, thở dài trong lòng, chuyển đề tài: "Được rồi, hôm nay chính là sinh nhật Lâm Nhiên."
"Hả? Vậy ngươi tặng hắn cái gì?"
Ta than thở buông tay: "Thời gian gấp quá, ta chưa kịp chuẩn bị."
"Như vậy sao được!" An Hảo quăng một chiếc đũa, "Vừa lúc ta biết gần đây mới mở một cửa tiệm bánh ga-tô DIY, ngươi nha, tự tay làm một cái bánh ga-tô nhỏ tặng hắn đi!"
"Cái kia. . . Khó không?"
"Yên tâm, rất dễ! Ngươi là đầu heo cũng sẽ học được!"
Sự thực chứng minh, An Hảo quả là đánh giá ta quá cao, ta thực chất còn không bằng đầu heo. Rõ ràng chọn bánh nhân đào đơn giản nhất, thế mà ta vẫn làm cho nó nát bét. Không biết phá hư bao nhiêu nguyên vật liệu, khó khăn làm ra được một cái bánh hoàn toàn khác hẳn bánh mẫu, nhưng nhìn thời gian cũng không còn kịp rồi, vì vậy không thể làm gì khác hơn là chấp nhận vội vàng trả tiền bắt xe tới nhà Lâm Nhiên.
Lúc ta tới, Lâm Nhiên vừa mới tắm rửa xong, nước theo tóc nhỏ xuống, cả người phá lệ gợi cảm, ta xem mà mặt đỏ hết lên. Ta đem bánh ga-tô đã gói lại đưa qua: "Nè, tặng quà sinh nhật cho anh, bánh ga-tô em tự tay làm."
Lâm Nhiên hồ nghi tiếp nhận rồi mở ra, sửng sốt một chút, sau đó ha ha cười nói: "Phương Nam, em sao tặng quà cũng có thể tặng đặc sắc như thế hả, không ngờ lại tặng cái mông người . . . Ha ha. . ."
Thổ huyết! Nhà ngươi mới là cái mông!
Ta tức giận vươn tay ra đoạt lấy: "Không muốn thì trả đây, em ăn một mình!"
Lâm Nhiên né tránh: "Nào có chuyện tặng rồi còn trả lại chứ?"
Ta trợn mắt nói: "Không phải anh ghét nó sao!"
Lâm Nhiên tiến lên đem ta vây giữa hắn với bức tường, nói: "Hừ, sinh nhật anh, em tưởng anh khinh địch mà bỏ qua như vậy sao?"
Ta có điểm không được tự nhiên đẩy hắn ra nhưng đẩy không được: "Cái kia. . . Không phải em tự làm bánh ga-tô tặng cho anh rồi sao? Anh còn muốn cái gì? Ngày mai em mua tặng anh."
Hắn nheo mắt lại, nhếch một bên miệng, chậm rãi nói: "Ừm. . . Đem em đưa cho anh, thế nào?"
Chương 30
Ta ngẩn ra, tới lúc phản ứng kịp thì khuôn mặt đã xấu hổ tới mức đỏ bừng, liều mạng dùng cánh tay chèn giữa ta và hắn để đẩy hắn cách xa ra một khoảng. Nhìn vẻ mặt hắn trêu tức, ta sốt ruột giơ chân gạt hắn ra, ai ngờ đâu hắn dường như sớm dự liệu được, ta vừa mới nhấc đầu gối lên hắn liền lập tức đem nửa người trên dán lên người ta, ép ta thiếu chút nữa chết ngạt.
Ta 囧 tức giận giương mắt trừng hắn, hắn lại cười vẻ mặt đắc ý: "Thế nào? Còn muốn đá anh sao? Chỗ này không làm bậy được nha, em khí lực lớn như vậy, vạn nhất thực sự bị em đá một cú, trước không nói tới anh nhưng hạnh phúc nửa đời sau của em phải làm sao bây giờ?"
Ta thổ huyết, ngươi cái đồ lưu manh! Ta một bên trợn mắt, một bên suy nghĩ động đậy chân làm sao để đẩy tên Lâm Nhiên kia ra, ai ngờ bất luận ta tìm cách nào hắn cũng không chút sứt mẻ, thấy ta nóng nảy gấp gáp, Lâm Nhiên cười hắc hắc: "Anh van em, chưa nghe nói qua ‘quá tam ba bận’ sao? Anh bị em quăng ngã hai lần, còn có thể để em thực hiện được lần nữa ư?"
Khuôn mặt ta đỏ lên mà không biết
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu