đúng là được đề bạt thành trưởng ban thái độ trở nên thành khẩn hơn, tự mình đến tận đây để đón mình đi.
Chính cô cũng lấy làm ngạc nhiên, chẳng phải mình vẫn luôn ghét anh ta mồm mép tép nhảy sao? Tại sao bây giờ có ve như rất mong ngóng cuộc hẹn này với anh ta chứ?
Cô khẽ khàng bước ra mở cửa, nhưng chợt ngẩn người.
Trước mặt cô là một khuôn mặt nho nhã, tinh tế, toát ra vẻ bi thương, đôi lông mày nhíu chặt, thể hiện đang có tâm sự nặng nề.
Trong khoảnh khắc, Mạch Khiết có thứ cảm giác rất kì lạ, con người trước mặt đây ngày nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô, nhưng khi anh thực sự xuất hiện lại đột nhiên đem lại cho cô một thứ cảm giác hụt hẫng không nói được thành lời.
Tại sao cô lại hụt hẫng nhỉ?
Có lẽ chỉ là bởi vì anh xuất hiện ở thời khắc mà cô không ngờ tới!
Giọng anh thật ấm nhưng thật khẽ:
- Mạch Khiết, anh có thể vào được không?
Câu nói của anh đã cắt ngang sự trầm tư suy ngẫm của cô, lúc này cô mới phát giác ra thái độ của mình không bình thường.
Mạch Khiết khẽ nghiêng người để Tiêu Ly bước vào, cửa đóng lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Lúc này đây, sắc trời đã dần dần trở nên u tối, trong phòng không bật đèn, cả hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối, ở giữa chính là dòng thời gian trôi chảy.
Tiêu Ly trầm mặc cúi đầu, nói đầy thương cảm:
- Cô ấy đi rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!
Tim Mạch Khiết trùng lại, đây chính là điều cô khao khát mong đợi, khi nó cuối cùng cũng xảy ra cô lại thấy mình không biết phải an ủi thế nào. Anh giơ hai tay ra, ôm lấy Mạch Khiết để tìm kiếm sự an ủi. Qua lớp áo mỏng, cô cảm nhận được sống lưng lạnh lẽo của anh. Tất cả mọi kí ức bỗng chốc mở ra và chảy vào trong trái tim cô. Cô tự trách mình, sao có thể chỉ vì con ếch mà lại bỏ qua chàng hoàng tử bạch mã chứ? Cô ôm chặt lấy anh, giống như đang hờn dỗi. Anh ở trong vòng tay cô lặng lẽ khóc, còn cô lúc này đây đang cố gắng xua đuổi hình bóng một người đàn ông khác ở trong tâm trí mình.
Anh là một người đàn ông trầm mặc và nội tâm, chỉ nói duy nhất một câu đó, rồi không tâm sự thêm điều gì. Chỉ ôm cô, như thể muốn qua sự ấm áp của cơ thể cô cảm nhận được mình không phải là người đã bị tình yêu vứt bỏ.
Lúc này đây, Lý Mộng Long đang ngồi trong phòng với ánh sáng lờ nhờ của nhà hàng tây Kim Ngư Xảo. Anh mặc áo sơ mi trắng, bộ comple mặc ngoài, đang nhâm nhi café. Cô nhân viên phục vụ đã vào trong phòng nhiều lần, đều lén nhìn anh. Thực sự là một người đàn ông xuất sắc nổi bật, anh đã sớm quen với những tia nhìn trộm như thế này rồi. Nếu là trước đây, chắc chắn anh sẽ nhìn lại, và trêu chọc những câu vô thưởng vô phạt với những cô gái đó, nhưng hôm nay anh không có hứng.
Tất cả tâm tư của anh đều dồn cả vào một cô gái, mặc dù ngày nào cũng gặp mặt, nhưng lại luôn mang tới cho mình niềm vui bất ngờ. Cô gái nhỏ đó thường chau mày quắc mắt, trong trái tim của cô ấy, liệu có phải là cũng cất giấu một nơi dịu dàng sâu kín hay không? Anh uống café, khóe môi toát ra nụ cười, hồi tưởng lại từng cái nhíu mày từng nụ cười của cô, dường như còn ngọt ngào hơn cả cốc café này. Nhưng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô gái đó vẫn không xuất hiện. Anh đợi đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, đây là lần đầu tiên anh đợi một người con gái, thật không ngờ nhận được sự đãi ngộ lạnh lùng thế này. Lẽ nào cô muốn chơi khăm mình sao? Lẽ nào cô không biết đúng hẹn sao? Thực sự tưởng rằng mình muốn ngủ với cô ta sao? Đúng là trò cười.
Lại đợi hồi lâu, thực khách bên ngoài càng lúc càng ít, anh phát hiện ra mình vẫn đợi ở đây giống như một tên ngốc.
Anh bực bội cầm di động lên, tiếng chuông đổ rất lâu nhưng không thấy ai nghe máy. Lúc này anh thực sự vô cùng tức giận, giơ tay ra gọi tính tiền, quyết định lao thẳng đến nhà Mạch Khiết dạy cho cô bài học thế nào là thục nữ – đừng có tưởng là cấp trên thì có thể tùy tiện thất hẹn đối với cấp dưới.
Anh nghiến răng nghiến lợi lái xe đến khu chung cư của Mạch Khiết, đang chuẩn bị dừng xe thì đột nhiên nhìn thấy một đôi nam nữ từ trong khu chung cư bước ra.
Hai người đó đang nắm chặt tay nhau.
Người con trai có lẽ chuẩn bị rời khỏi đó, quay người lại ôm lấy người con gái, hai người ôm nhau thật chặt giữa màn đêm.
Cô gái thoáng ngẩng mặt lên, trong ánh mắt mơ màng mang theo chút kiên cường, chiếc váy đen bó sát khiến cho những đường nét trên cơ thể cô trở nên vô cùng hoàn mỹ. Cô chính là điểm sáng của anh, nhưng lúc này đây, điểm sáng đó lại nằm trong lòng của một người đàn ông khác. Môi anh mím chặt, ánh mắt giống như những cơn sóng biển đang thay đổi khôn lường.
Anh không dừng lại mà bật sáng đèn, xe tiếp tục chuyển động ở giữa màn đêm, không còn nhìn thấy họ nữa.
Anh không hề nghe thấy Tiêu Ly đang nói:
- Cảm ơn em, Tiểu Khiết, cảm ơn sự an ủi của em!
Tiêu Ly quay người bước đi, nhìn bóng hình cô độc của anh, Mạch Khiết rất buồn lòng, một con người tốt như vậy tại sao lại có người làm tổn thương anh? Cô thực sự rất hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, quay trở lại thời khắc lần đầu tiên họ quen nhau, anh là một thiếu niên dịu dàng và vui vẻ, đừng để cho nỗi đau của sự bi thương bao phải khuôn mặt và ánh mắt anh.
Cô trở về nhà, mới phát hiện ra trong di động của mình có tới 16 cuộc gọi nhỡ, đều từ một số điện thoại.
Cô vội vàng gọi lại, nhưng nghe thấy âm thanh lạnh lùng. Số máy quý khách gọi hiện đã tắt.
- Tắt máy?
Đúng rồi, thấy mình không đến, Lý Mộng Long lại đi đâu vui chơi rồi, có thể đi gặp cô em xinh đẹp nào đó, sợ cuộc điện thoại của người khác làm phiền anh và cô gái khác hò hẹn.
Cô vứt di động sang một bên, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Mặc dù ngày nào cũng gặp gỡ người đàn ông này, ngày nào cũng đấu khẩu nhưng vẫn hy vọng có thể ở riêng cùng với anh, nó như thể đem lại cho cô một thứ cảm giác khác, thứ cảm giác hơi có chút gì đó xa lạ nhưng lại có sự ấm áp không nói được thành lời.
2
Ngày hôm sau, Mạch Khiết đến văn phòng tìm kiếm Lý Mộng Long giữa bóng dáng bao người thì lại thấy anh đang bê cốc café đứng dựa vào bên bàn làm việc của một cô biên tập, đang nói cười với cô, khen ngợi cô trang điểm thật là tinh tế.
Có lẽ chuyện trò quá say sưa, ngay cả cô đi qua bên cạnh anh ta, anh ta cũng không cảm nhận thấy, trong lòng cảm thấy bực bội hét lên:
- Lý Mộng Long, bây giờ là giờ làm không phải giờ tán chuyện!
Anh nhìn đồng hồ mặt tỉnh bơ nói:
- Tổng biên tập Mạch, chiếc đồng hồ của tôi là đồng hồ Thụy Sỹ, trên đó hiển thị vẫn còn 5 phút nữa mới đến giờ làm cơ mà.
Cô vốn dĩ muốn giải thích với anh về việc hôm qua không đến, đột nhiên nhìn thấy Lâm Đại lao đến, trong tay vung vẩy một tờ báo, nói với Mạch Khiết:
- Tin tức nóng hổi, Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc thu mua tạp chí Vu Môn, tin tức trang đầu của tờ báo văn hóa.
Mạch Khiết kinh ngạc, vội vàng đón lấy tờ báo đọc thật kỹ, quả nhiên hàng chữ đen to đậm rất bắt mắt – Hạ Lạc bước chân vào ngành tạp chí nữ giới, mua lại Vu Môn với số tiền khổng lồ.
Hạ Lạc là Tập đoàn Tài chính quốc tế nổi tiếng, ra sức đầu tư về những lĩnh vực phục vụ nữ giới, thật không ngờ lần này đã chạm đến tạp chí nữ giới rồi.
Trụ sở chính của Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc nằm ở Luân
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu