Đùa gì! bảo đi nấu cum thì đi đi!
- Anh là cái gì hả??????/ biến!
- Hừ! tối hum qua ai đưa cô về, ai ngồi cả đêm chăm sóc cô… mũi cắn gần chết hả? sao mà cô phủi ơn như phủi bụi vậy hả???
- Ai bỉu cái mặt anh đáng ghét khó ưa quá chi! Hứ!
- Cái con này! – hắn nhìn nó, cái mỏ dảnh lên.
- Nói cho mà bít! Nhà tui nghèo lắm, hok có cao lương mĩ vị gì đâu mà đòi ăn!
- Kiu nấu thì nấu đi! Nhìu chuyện quá!
Nó liếc hắn một cái rùi vào trong bếp. hắn ta cười khì khì rùi tót lên võng…
- A ha! Cúi cùng cũng đủi được nó ra khỏi cái võng…
Đúng là bịnh hoàn hết sức! nói cả bủi trời mỏi miệng chỉ vì mục đích… chiếm cái võng… oh có ai zô trong Biên Hoà hem? cho hắn theo với!
7h tối tại nhà nó
- Ăn đi! Hok chết đâu!
- Cái… cái này… là cái gì?
- Rau luộc!
- Còn cái này… - hắn chỉ chỉ trỏ trỏ
- Sao mà nhìu chuyện thế không bít! Ăn đi rùi bít! Hỏi hoài!
- Có chắc là ăn được hok zậy? lỡ…
- Tui sống 17 năm là nhờ cái này đó! Không ăn đc thì về nhà đêy! Bực cái mình! Ăn cũng hok yên!
Hắn lẳng lặng… gắp cọng rau lên… ngắm… cho vào miệng… nhai nhai… gật gù. Vậy là cả buổi tối đó hắn tập làm quen với… cảnh nghèo… nhưng thật sự cũng chả tệ lắm.
- Ăn rùi thì làm ơn về đi! Tối rùi ở đây làm gì?
Nó bực bội trong khi hắn vẫn nằm sải lai trên giường. cái chân hắn dài tới nổi đưa ra ngoài một khúc! Coá ai tưởng tượng nổi một đại thíu gia mà lại như thế này hok?
- Ê tâm thần, mẹ cô đi cả tuần rùi cô ở một mình zậy hả?
- Uk! Mà sao anh bít??? – nó ngạc nhiên
- Her her! Tui mà cái gì chả bít!
- Thui mệt! nói nhìu quá, về đi!
- Cô… ở một mình được chứ?
- Sao lại hok?
- Uhm… con gái mà ở nhà một mình…
- Mặc xác tui!
Hắn thấy bực mình. Sao nó có thể sổ sàng trước thái độ quan tâm của hắn như thế! Hắn lo cho nó, quan tâm đến nó, vậy mà “mặc xác tôi!” là sao?. Tức quá, hắn nhào đến cầm lấy cổ tay nó, rất chặt.
- Này! Cô quá đáng vừa thui nhé! tui quan tâm cô như vậy mà cô đối xử với tui thế à? cô chả bít thể hiện lòng bít ơn hay cái gì đại loại như thế sao?
- Buông ra… đau… - nó nhăn nhó cố giựt tay ra khỏi hắn.
Hắn chẳng những không buông tay nó ra mà còn dồn nó vào góc tường… nó tựa sát vào tường… nhìn hắn… lo lắng… hắn nhìn nó… ánh mắt như nổi lữa…
- Anh… buông tui ra… - nó nói như sắp khóc, mắt rươm rướm…
- A ha! Cô sợ à? cô nghĩ tui sẽ làm gì cô mà sợ thế? Hahaha! Thú vị thật!
- Hừ! biến ra khỏi nhà tui!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – nó bất ngờ phản công, bay đến đạp hắn văng ra khỏi cửa rùi nhanh như cắt đóng cửa lại
- Làm cái gì vậy hả?????????/ mở cửa ra coi!!!!!!! Cô mở cửa ra nhanh! Không tui tông cửa vào đó!!!!!!!!!
- Biến đi!!!!!!!!!! Anh mà dám làm gì thì tui la làng đó! Tui điện cảnh sát bây giờ!!!!!!!!!!!!! Cút!!!!!!!!!
- Saxxx! Cái đồ cứng đầu! hãy đợi đấy!
Hắn ra xe, chuẩn bị về…
- A lo! Tui nghe thưa cậu chủ
- Gọi thêm ba người nữa đến ngay đây cho tui.
Lát sau…
- Cậu chủ cần gì ạ?
- Các người bảo vệ cô bé trong ngôi nhà này cho tui! Không được cho cô bé thấy.
- Dạ!
Vậy là cả đêm nó ngủ ngon lành, đâu bít có bốn con người khốn khổ… ngồi ngoài sân. Tụi nghiệp, mũi cắn quá trời mà chả dám than một tiếng.
Hum sau nó đến trường… tự nhiên nghe tiếng la ó… mọi người hớt hãi chạy náo loạn cả lên…
- Áaaaaaa!
Đấy là từ được bọn con gái la nhìu nhất. “chuyện gì vậy nhỉ? Sao mà đông vui nhộn nhịp thế? Bộ trường tổ chức thi chạy maratong á?” nó còn đứng đơ ra đấy thì mọi ngừơi chạy ào ra, vượt qua khỏi nó. Bây giờ nhìn nó cứ như con ngốc vậy. đứng đó chả bít gì… nó thoáng nghe cái gì mà ong…ong… chả lẽ ông đem mật vào hiến cho trường à?
Nó nhìn kĩ lại… và bây giờ nó đã hỉu… nguyên nhân của sự náo loạn… là những thứ đang bay vo ve quanh sân trường: ong mật quỷ. Rất nhìu, nhìu vô số kể… chúng bay là đà xung quanh… một đàn bay tới nhắm vào nó (lúc này vẫn đứng ngắm ong)
- Chạy!!!!!!! – một ai đó nắm tay nó kéo đi.
Người đó là hắn. Khánh lao đến định cú nó thì bị Hắn ta hớt tay trên. Bây giờ nó mới biết khả năng chạy của hắn… nhanh kinh khủng… sau khi thoát khỏi sân trường lữa đạn. nó đứng thở dốc… hắn cũng hổn hển…
- Cô… cô làm… gì… mà… đứng… chết trân ở đó vậy! muốn… bị tụi nó binh à?
- Chuyện… gì…xảy ra…vậy?
- Ong… ong trên cây dương… hok hỉu sao cái ổ của nó bị rớt xuống sân trường…
- Trời! vậy… có ai.. bị… binh hok?
- Có… nhưng hok nặng lắm… tui mới làm công tác cứu hộ… đưa tụi nó vô bịnh viện…
Vậy là hum nay tụi nó được nghĩ học… nhờ mí con ong. Đúng là một lí do vô cùng… lãng nhách. Nó và hắn tung tăng đi bộ về…
- Này! Khi nào cô… trả lời thằng kia zậy?
- Thằng nào? Mà trả lời cái gì?
- Thằng Khánh á! Trả lời chuyện… - hắn ngập ngừng
- Mặc kệ tui. Sao mà nhìu chuyện thế hok bít!
- Cái gì mà nhìu chuyện hả?????? mà nói đi! Chừng nào???????
- Anh là cái gì mà tui phải nói! Đừng có ỷ anh lớn hơn tui 1 tủi rùi mún làm gì thì làm nha! Mà tại sao tui phải nói cho anh bít chứ!!!!!!!
- Vì… tui thik cô!
Hắn nói rất nhỏ nhưng đủ để nó nghe và đủ để làm rung rinh trái tim nó… nó đứng lặng nhìn hắn… tên này...
- Này anh nói giỡn hay nói chơi vậy???????
- … cả hai! Coi như tui chưa nói gì hết đi! Về thui!
Tự nhiên hắn bùn bả… lầm lũi bước về. nó vẫn còn chết trân ở đó. “Lúc nãy… hắn nói thật hok? Chả lẽ… không! Hắn đang đùa mình đấy thui… làm sao có chuyện đó chứ! Bạn gái hắn đông như kiến cơ mà! Mà tại sao mình lại nghĩ ngợi nhìu vậy chứ? Thiệt là điên cái đầu!”
Hai đứa đứa trước đứa sau bước trên đường… chợt nó một bàn tay thô bạo kéo nó lại… siết mạnh cổ nó…
- A! buống tui ra! Làm gì vậy!
Hắn nghe nó la, giật mình quay lại…
- Tụi bây làm gì vậy???????? buông cô ấy ra!!!!!! – hắn gằn lên từng tiếng…
- Hờ! đại ka đào hoa của chúng ta mà cũng biết thương hoa tiếc ngọc à? xem ra con này cũng không vừa…
- Tao nói lại một lần nữa! thả cô ấy ra!
- Sao nào? Giận lên rùi à? mày mún con nhỏ này bình yên thì đi theo tụi tao!
Chúng lôi nó tới một khu đất trống bỏ hoang… nó khổ sở trong vòng tay gớm giếc đó… ánh mắt hắn bây giờ đầy giận dữ lẫn lo lắng…
chúng lôi nó tới một khu đất trống bỏ hoang… nó khổ sở trong vòng tay gớm giếc đó… ánh mắt hắn bây giờ đầy giận dữ lẫn lo lắng…
bọn này khoảng hơn chục đứa… mặt mày gớm giếc… tay cầm gậy… xăm hình khắp cơ thể…
- Tụi bây mún gì?
- Hờ hờ! mún đùa với em gái xinh xắn này một chút…
- Thằng khốn! buông tao ra!!!!!!!! – nó có giãy giụa trong tay tên đó nhưng vô ích…
- Mày mà động đậy tao giết mày bây giờ, cứng đầu hả?????? - tên đó nhìn nó đầy đe doạ… rút ra một con dao đưa sát vào mặt nó.
- Mày mà làm gì cô ấy thì tao giết mày đấy! – hắn cũng không vừa, nhưng hắn thật sự lo cho nó… thằng ôn đó có dao…
- Hơ hơ! Mày mún nó bình yên thì cũng được thôi! Quỳ xuống trước mặt tao để tao đánh mày một trận… trả thù vụ lần trước mày làm tao ê mặt tại vũ trường. mày là thằng đáng chết! hừ, để tao xem mày còn kiu ngạo được bao lâu!!!
- Hừ! bọn chó… tụi bây là cái thá gì mà tao phải quỳ. Tao chưa bao giờ phải quỳ trước mặt ai! Mày đừng có mơ!
- Vậy thì mày ở đó mà xem phim hay nhé… để tao đập con nhỏ bầm dập rùi cho bọn đàn em mún là gì thì làm…
- Mày…
- Tụi bây! Rạch nát mặt con nhỏ này…
- Đừng…
- Sao? Có quỳ không? Hay mún thấy gương mặt thiên thần này bị huỷ
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu