lên miệng túi, mỏ chúc xuống.
Mùi vị thức ăn tuy không được tươi ngon giống như ăn cá sống, và thơm ròn giống như ăn cá nướng, nhưng cũng không tệ lắm. Vì cái bụng đói, con chim hải âu nhiệt tình ăn uống.
Ngồi bên cạnh, khóe môi Hoàng Tuấn Kiệt co giật. Hắn rất muốn cười to, tự cười chế giễu chính bản thân mình. Không ngờ hắn cũng có ngày phải đi nuôi một con chim hải âu, hơn nữa con chim này còn tinh khôn hơn cả một con chó của cảnh sát.
Sau khi ăn đầy bụng, con chim hải âu bay trở về đậu trên vai Hoàng Tuấn Kiệt. Lúc còn ở trong rừng, nó đã quen đậu trên vai Thư Phàm, nên nó cũng coi vai Hoàng Tuấn Kiệt là chỗ đậu lý tưởng để rỉa lông, rũ cánh, và nghỉ ngơi.
Hoàng Tuấn Kiệt thật rất muốn dùng tay bóp cổ con chim hải âu. Nó chẳng những xem hắn là một người hầu, bây giờ nó còn dám coi vai của hắn là một cái tổ để xoay vòng.
Con chim hải âu vờ như không hiểu Hoàng Tuấn Kiệt đang tức giận và bực mình nhiều như thế nào, sau khi đã rỉa xong lông và cánh, nó dùng mỏ đạp đạp vài cái vào vai áo Hoàng Tuấn Kiệt.
Lúc Hoàng Tuấn Kiệt bạo phát, định dùng tay bóp cổ nó thật, con chim khôn ngoan bay vù đi, nó là là bay mấy vòng trong phòng, sau đó hạ cánh an toàn bên cạnh khuôn mặt say ngủ của Thư Phàm, đôi mắt hấp háy, miệng “gừ gừ” tỏ vẻ hưởng thụ và cảnh cáo Hoàng Tuấn Kiệt không được phép bạo rống và gây ồn ào.
Hoàng Tuấn Kiệt vò đầu, bứt tóc. Tức giận điên người, mà không được bạo phát, khiến khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của hắn lúc xanh lúc trắng, trông rất hoạt kê.
Năm giờ sáng hôm sau, Thư Phàm tỉnh ngủ. Hơn một tuần chạy trốn, và sống chui nhủi trong rừng, đêm qua Thư Phàm mới được ngủ một giấc thật ngon, mà không còn phải lo lắng về tính mạng và nguy hiểm lúc nào cũng rình rập ở xung quanh mình.
Chiều hôm qua, sau khi được chuyển đến bệnh viện, bác sĩ đã tiêm một liều thuốc an thần khá nặng, nên sáng nay khi tỉnh dậy, đầu Thư Phàm có chút đau và choáng váng muốn nôn.
Hoàng Tuấn Kiệt vui sướng, cười tươi hỏi: “Em thấy trong người thế nào ? Đã đói chưa ? Có muốn ăn gì không ?”
Thư Phàm chớp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Hoàng Tuấn Kiệt. Bóp trán, mày nhíu lại khi mùi thuốc xộc vào lỗ mũi.
“Mấy giờ rồi ?” Chống tay xuống giường, Thư Phàm từ từ ngồi dậy.
“Hơn năm giờ sáng.” Hoàng Tuấn Kiệt nhìn đồng hồ đang đeo trên cổ tay.
Tối hôm qua con chim hải âu đã xoay một góc chăn thành một cái ổ. Nó thỏa mãn ngủ một giấc bên cạnh Thư Phàm cho đến sáng nay.
Thư Phàm ngủ say nên không biết con chim hải âu đã theo mình đến tận bệnh viện vào tối hôm qua. Sáng nay, Thư Phàm cũng không chú ý đến nó. Khi tay Thư Phàm đập nhẹ vào đầu nó, khiến nó ai oán kêu lên một tiếng, đập cánh bay lên, Thư Phàm giật mình quay sang nhìn con chim hải âu đang vừa kêu vừa chạy nhảy lung tung trên giường bệnh.
Thư Phàm há hốc mồm, mắt trợn tròn, tay chỉ chỉ vào thân hình không ngừng di chuyển của con chim hải âu: “Tại…tại sao mày lại ở đây ?” Thư Phàm nghĩ đã là chim sống ở biển, thì vĩnh viễn sẽ ở lại biển. Không ngờ con chim hải ây này lại theo mình về tận đây.
Con chim hải âu mắt vừa ai oán vừa khinh thường nhìn Thư Phàm. Trong lòng nó không ngừng than thầm: “Đây là cách cô chủ chào đón tôi đấy hả ? Biết thế, tôi cóc thèm đi theo cô. Hu hu hu ! Cái đầu của tôi.”
Nếu Hoàng Tuấn Kiệt và Thư Phàm nghe nghe được nỗi lòng của con chim hải âu, đảm bảo cả hai sẽ tức đến sùi bọt mép.
“Hơn mười giờ tối hôm qua, con chim hải âu tìm đến đây.” Hoàng Tuấn Kiệt trả lời thay cho con chim hải âu. Dù hắn không có nói, con chim hải âu cũng không thể lên tiếng trả lời. Vì ngoài những âm thanh “gừ gừ”, nó không còn biết nói gì cả.
“………….” Thư Phàm chăm chú nhìn con chim hải âu. Tuy rằng không muốn nó đi theo mình vào thành phố, vì ở đây nó sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm. Nhưng được gặp lại nó, khiến Thư Phàm rất vui và cảm động.
Thư Phàm vươn tay, ôm lấy con chim hải âu vào lòng, tay vuốt nhẹ bộ lông mềm mượt của nó: “Tại sao mày lại bỏ biển theo tao về đất liền ? Mày có biết như thế sẽ nguy hiểm lắm không ? Ở đây vừa không có vùng trời tự do cho mày bay nhảy, cũng không có chúng đồng bạn của mày, cũng không có biển cho mày chơi đùa.”
Con chim hải âu cọ cọ đầu vào má Thư Phàm, miệng liên tục kêu “gừ gừ”.
Màn ân ân ái ái của Thư Phàm và con chim hải âu lọt vào đáy mắt Hoàng Tuấn Kiệt. Hắn mừng vì Thư Phàm không ngay lập tức đòi hắn đưa trở về đảo tìm tung tích của Trác Phi Dương. Hoàng Tuấn Kiệt cầu mong, con chim hải âu có thể giúp Thư Phàm tạm nguôi ngoai đi tâm sự ngổn ngang trong lòng.
Chơi đùa với con chim hải âu một lúc, Thư Phàm ngẩng đầu nhìn Hoàng Tuấn Kiệt: “Cả đêm hôm qua anh không về nhà ?”
“Không, tối hôm qua anh ở lại đây.” Hoàng Tuấn Kiệt bối rối vuốt tóc, mắt thâm tình nhìn Thư Phàm.
Thư Phàm hơi ngượng, mắt chớp chớp: “Chắc anh cũng mệt rồi. Mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Anh không mệt.” Hoàng Tuấn Kiệt vội nói. Hắn không muốn xa rời Thư Phàm, không muốn để Thư Phàm ở lại một mình. Hắn rất sợ Thư Phàm lại bị bắt cóc thêm một lần nữa.
“Em muốn về nhà. Nếu anh không về, em làm sao có thể về.” Thư Phàm
mỉm cười, nheo mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Đã lâu rồi, Thư Phàm không có cơ hội được ngắm nhìn và gần gũi với Hoàng Tuấn Kiệt như thế này.
Hoàng Tuấn Kiệt ngây người, bối rối đến nỗi không biết nói gì.
Con chim hải âu hấp háy mắt nhìn Hoàng Tuấn Kiệt. Nó nhảy phóc từ vai Thư Phàm chuyển sang vai Hoàng Tuấn Kiệt.
Thư Phàm kinh ngạc nhìn con chim hải âu thân thiết với Hoàng Tuấn Kiệt, xem hắn như bạn của mình.
“Anh và con chim hải âu đã làm quen với nhau suốt cả buổi tối hôm qua ?” Thư Phàm tin rằng chỉ có thế con chim hải âu mới thân thiết Hoàng Tuấn Kiệt như thế. Sống cùng với Trác Phi Dương gần nửa tháng trong rừng, Thư Phàm chưa từng thấy con chim hải âu thân thiết với Trác Phi Dương bao giờ, ngay cả đậu trên tay cũng chưa từng xảy ra.
“Không, cả đêm hôm qua con chim hải âu làm một cái ổ chăn ngủ bên cạnh em.” Hoàng Tuấn Kiệt cười, đưa tay vuốt nhẹ vào đầu con chim hải âu. Con chim hải âu phối hợp cọ nhẹ đầu vào lòng bàn tay hắn, miệng kêu “gừ gừ”
Thư Phàm bị hình ảnh thắm thiết của cả hai làm cho không khép nổi miệng. Nhớ đến tính cách nóng nảy của Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không dám tin là con chim hải âu có thể nhanh chóng kết bạn với Hoàng Tuấn Kiệt như thế.
“Bọn anh quen nhau từ trước. Sáng hôm qua, chính con chim hải âu đã dẫn anh đến chỗ em.” Hoàng Tuấn Kiệt vuốt ve lưng con chim hải âu, mắt âu yếm nhìn Thư Phàm.
Thư Phàm mỉm cười, không nói gì. Giờ Thư Phàm đã hiểu được nguyên nhân vì sao Hoàng Tuấn Kiệt lại xuất hiện đúng lúc như thế. Hóa ra tất cả đều là do công lao của con chim hải âu.
Mỗi lần nghĩ đến con chim hải âu, trong lòng Thư Phàm lại dâng lên cảm giác ngọt ngào và yêu thương.
“Em đã đói chưa ? Có muốn ăn gì không ?” Hoàng Tuấn Kiệt ôm con chim hải âu, đặt chân nó đậu trên túi thức ăn dành cho chim bồ câu.
Thư Phàm lúc này mới để ý đến túi thức ăn trong phòng bệnh. Nụ cười càng lúc càng mở rộng trên môi Thư Phàm. Xem ra không chỉ có một mình Thư Phàm thích con chim hải âu, mà ngay cả Hoàng Tuấn Kiệt cũng bị nó dụ.
“Em đói rồi. Em muốn ăn.” Thư Phàm xoa xoa bụng, liếm đôi môi khô nẻ của mình. Mặc dù trong lòng Thư Phàm bây giờ rất đau, nhưng Thư Phàm tự nhủ phải cố gắng lên, phải kiên cường để đối mặt với tất cả.
“May quá ! Em muốn ăn ở đâu,
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu