cái cảm giác khi khóc, nhưng Đường Chính Hằng vẫn khóc, lần này, cuối cùng anh cũng không còn nuốt ngược vào trong những giọt nước mắt nữa. Đỗ Hiểu kinh ngạc quay đầu lại, nhìn Đường Chính Hằng quay lưng về phía mọi người. Trên mặt anh… rõ ràng đang rơi những giọt nước mắt không biết là buồn đau hay bàng hoàng.
Trong thư Đỗ Gia nói rõ với anh nguyên nhân ông đã bỏ mẹ con anh đi năm đó, để bù đắp lại lỗi lầm, ông đã tốn đúng mười năm mới tìm thấy đứa con trai đã mất tích nhiều năm của mình ở cô nhi viện. Nhưng khi đó, ông đã là chồng, là cha của người khác mất rồi.
Có rất nhiều việc, thực sự vốn không có sự lựa chọn.
Đường Chính Hằng đưa tay lên quệt nước mắt, trong khoảnh khắc đôi mắt khẽ chớp, anh đã hiểu rõ một sự thật. Có trong tay 43% cổ phần của tập đoàn Hoa Cẩm, có nghĩa là anh sẽ trở thành cổ đông lớn nhất trong Hội đồng Quản trị của Hoa Cẩm, cha ruột của anh… đã giao vào tay anh cả tập đoàn Hoa Cẩm rồi.
Chắc chắn là ông hy vọng anh có thể giải quyết thật tốt mọi việc của nhà họ Đỗ.
Ngẩng đầu lên, từ từ xoay người lại, ánh mắt của Đường Chính Hằng lướt qua người đang tiến về phía anh là Đỗ Hiểu, nhìn thẳng vào Hà Đào rồi cất tiếng nói.
- Luật sư Hà, cần bao nhiêu thời gian để làm thủ tục?
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến tất cả mọi người đều kinh động. Đỗ Hiểu mắt tóe lửa, bước tới trước mặt Đường Chính Hằng, hất hàm lên nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch môi:
- Anh có tư cách gì nhận lấy cổ phần của Hoa Cẩm? Nói anh là con trai riêng ở bên ngoài của cha tôi? Anh có chứng cứ chứng minh rằng anh danh chính ngôn thuận là người của nhà họ Đỗ không?
- Di chúc mà Đỗ Gia để lại.
Đường Chính Hằng thờ ơ trả lời.
- Đường Chính Hằng!
Đường Chính Hằng dường như không hề quan tâm tới sự khiêu khích của Đỗ Hiểu, mà đi thẳng lướt qua người cậu. Đỗ Hiểu mím môi, túm lấy cổ áo Đường Chính Hằng, đột nhiên giơ nắm đấm lên, khua một vòng trong không trung rồi nhằm thẳng vào Đường Chính Hằng giáng xuống!
- Á!
Đỗ phu nhân và Khưu Dương không hẹn mà cùng thét lên một tiếng thất thanh, ngay lúc đó thì nhìn thấy Đường Chính Hằng giơ tay lên, nhanh chóng tóm lấy nắm đấm đang lao tới từ Đỗ Hiểu.
- Tôi không muốn ra tay đâu đấy.
Anh lạnh lùng nhìn cậu thiếu niên đang phẫn nộ trước mặt, người em trai cùng cha khác mẹ.
- Tôi sẽ không để anh lấy đi một xu từ nhà họ Đỗ đâu! Họ Đường kia, anh vĩnh viễn không thể trở thành người nhà họ Đỗ được!
Đỗ Hiểu tức giận rút nắm đấm lại, xoay người bước đến bên mẹ, một bàn tay nắm chặt lấy tay bà, bàn tay còn lại giơ lên chỉ thẳng vào Đường Chính Hằng, nhếch môi lên, ngón tay khua một đường trong không khí rồi chỉ thẳng ra cửa, hét lớn:
- Bây giờ anh cút ngay đi! Chúng tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!
Đường Chính Hằng đứng im tại chỗ lặng nhìn Đỗ Hiểu, sau đó quay người sải bước đi về phía cửa.
Nhà họ Đỗ, vốn đã không phải là nơi anh nên sống.
Lúc bước đến cửa, Đường Chính Hằng nghe thấy giọng nói đầy khinh miệt và sang sảng của Đỗ Hiểu vang trong phòng khách, trái tim anh khẽ run rẩy, bàn tay nắm tay nắm cửa hơi ngần ngại giây lát, rồi sau đó đẩy mạnh cánh cửa lớn.
- Muốn có tài sản, chúng ta hãy gặp nhau ở tòa án!
Chủ tịch Đỗ Hoa Thành của Tập đoàn Hoa Cẩm mất mới 72 tiếng đồng hồ, giới báo chí Hong Kong đã lại tiếp tục tung ra scandal về người con nuôi Đường Chính Hằng chính là con riêng của Đỗ Hoa Thành. Người con trai vốn tưởng độc nhất của nhà họ Đỗ là Đỗ Hiểu, đã chính thức lên tiếng nhằm tranh đoạt lại 43% cổ phần đứng tên Đỗ Hoa Thành của tập đoàn Hoa Cẩm, đồng thời tố cáo Đường Chính Hằng giả mạo lên tòa án tối cao Cửu Long của Hồng Kông.
Sự tranh giành tài sản khốc liệt chẳng mấy chốc lan ra trong giới thương nhân, và cũng đã đến thời điểm tổ chức tang lễ cho Đỗ Hoa Thành.
So với lúc trước nhìn thấy ở Hội nghị cấp cao của Hoa Cẩm, Đường Chính Hằng có vẻ gầy đi không ít, má cũng hóp lại nhiều. Anh không hề che đậy đeo lên cặp kính râm to bản, gần như che mất một nửa khuôn mặt, trên môi anh đã không còn nụ cười cao ngạo ngang tàng nữa, bộ comple đen không thắt cravat, trông anh có phần suy sụp.
Tiểu Băng vì trọng lễ nghĩa nên đã thay mặt “Star” đến viếng thăm, dù sao cũng là một tay Đỗ Hoa Thành tác hợp mối hợp tác này. Còn Kỉ Tư Nam thì nhận được tin nhắn của Lâm Phi, hy vọng anh có thể thay cô cúi lạy trước linh hồn Đỗ Gia.
Hai người mỗi người có một tâm trạng riêng, nhưng lại đến cùng nhau. Kỉ Tư Nam mặc một chiếc sơ mi đen, trước khi xuống xe vẫn không quên nhìn vào gương chiếu hậu chỉnh lại mái tóc, khiến Tiểu Băng nhìn sang cảm thấy có chút bất lực.
Người đàn ông bên cạnh nàng, có khuôn mặt đẹp trai tuấn tú tới mức nàng cũng phải ghen tị, nhưng không giờ phút nào anh quên việc duy trì hình tượng đẹp đẽ hoàn hảo của mình. Điều đó khiến nàng không khỏi có chút tò mò, không hiểu sau khi trút bỏ vẻ ngụy trang hoa lệ này anh sẽ là con người như thế nào?
Hai người khoác tay nhau bước vào phòng khách, cúi lạy theo nghi lễ trước linh cữu người đã khuất, sau đó đến trước người nhà trả lễ.
Ngẩng đầu lên, đột nhiên Tiểu Băng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Hiểu, cậu đang nhếch môi cười với nàng. Trong nụ cười đó, rõ ràng có ẩn ý nào khác.
Còn chưa kịp nghĩ kĩ thì đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Đỗ phu nhân lúc nãy vẫn còn lặng im ngồi khóc thút thít:
- Anh đến đây làm gì? Mau cút đi cho ta!
Tiểu Băng nhanh chóng quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt nàng chính là người đang bị đồn đại là con riêng của Đỗ Hoa Thành, nhân vật chính trong cuộc tranh đoạt tài sản nhà họ Đỗ đầy sóng gió – Đường Chính Hằng!
Anh vừa bước vào, cả phòng khách lập tức trở nên im phăng phắc, không khí dường như bị đóng thành băng, âm ỉ tỏa hơi lạnh ra xung quanh.
Đối mặt với tiếng chửi của Đỗ phu nhân, Đường Chính Hằng không hề quan tâm mà tiến thẳng đến chỗ đặt linh cữu của Đỗ Gia. Mỗi bước đi, trái tim anh đều đau như đang rỉ máu. Tại sao cha để lại cho anh… lại là một căn nhà không có chút hơi ấm nào như thế này. Hay là… anh vốn không hề có ngôi nhà nào cả.
- Anh không có tư cách đến viếng cha tôi! Anh nghe đây, họ Đường kia, ông ấy là cha tôi! Là cha của tôi! Anh họ Đường, cả đời này cũng chỉ có thể mang họ Đường! Không bao giờ có thể mang họ Đỗ được!
Đỗ Hiểu xông tới trước mặt Đường Chính Hằng, một tay túm lấy cổ áo anh, mắt long lên sòng sọc. Ngược lại trong mắt Đường Chính Hằng, không hề nhìn thấy bất cứ sự biến đổi cảm xúc nào, chỉ giống như một hồ nước tĩnh lặng, mây mù giăng kín ngày cuối năm.
- Bỏ tay ra!
Anh nói chậm rãi, nhả từng từ một, vẫn bằng một giọng lạnh lùng như trước. Đỗ Hiểu nghiến răng buông tay ra, phủi phủi tay áo, sau đó chỉ tay ra cửa hét lớn:
- Anh cút ngay đi cho tôi!
- Làm lễ xong tôi sẽ đi.
Đường Chính Hằng căn bản không thèm để ý đến Đỗ Hiểu, đi lướt qua người cậu đến thẳng linh cữu. Nụ cười của Đỗ Hoa Thành trong tấm ảnh vô cùng hiền từ, đôi mắt đó đang nhìn anh, nơi khóe mắt có thoáng chút nếp nhăn, có cảm giác chất chứa trong đôi mắt ấy là sự quan tâm vô bờ bến.
Cúi đầu xuống, gập lưng thật thấp, tất cả mọi kí ức đều ngưng đọng, chìm sâu vào năm tháng, từ giờ sẽ hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Những người khác đều không lên tiếng, đến cả những người
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu