Snack's 1967
======Quảng Cáo======
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

ngủ tạm lại căn nhà lớn này. Căn nhà mà anh đã từng lớn lên trong một gia đình hạnh phúc ở đây. Trình Can thay quần áo sạch và xuống dùng bữa sáng. Ông Âu Văn Minh và bà vợ trẻ đang ngồi ở đó chờ sẵn:
- Chào ba, chào chị!
- Ba và cô ấy đã kết hôn. Con nên gọi một tiếng dì cho hợp lí đi chứ.
- Con lớn tuổi hơn mà.
- Nhưng cô ấy là vợ của ba.
- Thôi mà anh, dù sao thì Trình Can cũng quen gọi em như vậy rồi mà.
Trình Can thở dài:
- Dì!
Ông Minh nói:
- Công ty thời trang của con thế nào rồi?
- Vẫn thịnh vượng thưa ba.
- Con quán xuyến có gì khó khăn trong công việc không?
- Vẫn tốt.
- Con vẫn thường xuyên ra thăm mộ mẹ con chứ?
- Ba à, tại sao ba cứ vẫn giữ cái mác là một người đàn ông góa vợ? Ba luôn ca cẩm với nhân viên, rằng ba sẽ dành thời gian còn lại của mình cho bà vợ già sống ở nước ngoài nên mướn người mới... Mẹ con đã mất 2 năm nay rồi. Ba cũng đã có người mới, tội tình gì phải sống trong cái vỏ bọc như thế.
- Trình Can, con bình tĩnh lại đi.
- Con không thể nào bình tĩnh khi ba có thái độ thiếu tôn trọng mẹ như vậy.
- Con không bao giờ nghe lời của ba. Ba luôn dành cho con những thứ tốt nhất nhưng con không bao giờ muốn đón nhận nó. Con có cả bằng cấp của một nhà kinh doanh giỏi lẫn một người diễn giải lỗi lạc, chỉ có điều con không bao giờ muốn ngồi vào chiếc ghế ba dành cho con. Con thích lĩnh vực thời trang, ba cũng đã đầu tư cho con. Giờ ba chỉ mong con nghe lời ba, hòa nhập cùng sống với ba như gia đình chúng ta đã từng có. Cớ sao gia đình chúng ta bây giờ mỗi người một ngã như vậy?
- Gia đình à? Phải không? Gồm những ai?
Nói rồi Trình Can bỏ đi mà không thèm chào lấy một lời. Tình cảm cha con ông Minh trở nên lạnh nhạt đi sau cái chết của vợ ông. Và nó càng diễn biến xấu hơn khi ông Minh quyết định kết hôn với cô thư ký riêng của mình chỉ mới 30 tuổi. Kém ông đến 25 tuổi. Trình Can không phải anh không thương yêu gia đình và cố tình lạnh nhạt với chiếc ghế tổng biên tập, anh có tình yêu với thời trang nhưng không đơn giản anh là người vô trách nhiệm. Chỉ có điều, anh thấy có lẽ điều đó đã không còn ý nghĩa gì khi mà mẹ anh qua đời còn ông bố thì cứ mãi sống với cái sĩ diện đáng chê cười kia.



Chap 7:

Vẫn như mọi ngày, Minh Thư thức dậy với một tách cappuccino cho tỉnh táo rồi đến tòa soạn làm việc. Nhưng hôm nay lại khác, có một chiếc xe đã chờ sẵn cô ở dưới nhà. Minh Thư ngạc nhiên khi người bước ra từ chiếc xe cùng bó hoa hồng là Trình Can. Minh Thư mỉm cười ngạc nhiên:
- Là anh à?
- Phải. Ngạc nhiên chứ?
- Làm thế nào anh biết được tôi đi làm giờ này?
- Đơn giản chỉ là chờ đợi.
- Chỉ để tặng tôi bó hoa này?
- Có lẽ. À mà không... đưa cô đến chỗ làm nữa chứ.
- Tôi có quyền từ chối không?
Trình Can gãi đầu:
- Cũng không biết nữa. Nhưng...
- Thôi được rồi. Tôi vào xe. Không khiến anh phải bối rối đâu nhé!
Minh Thư mỉm cười để Trình Can chở cô đi tới tòa soạn. Trong khi đó, một chiếc xe khác cũng lăn bánh trước đó vài phút. Đó là Kỳ Tuấn, anh tháp tùng đưa Phương Dung đến toàn soạn. Không thể tin được ý chí trả thù của cô lại dâng cao đến như vậy. Cô đòi đến thử việc ngay dù mới xuống sân bay sáng hôm qua. Trước khi xuống xe, Kỳ Tuấn hỏi:
- Chị nung nấu ý định trả thù dữ dội tới như vậy sao?
- Cứ nhìn tôi đi rồi cậu hiểu.
- Tôi thực sự chưa hiểu lắm về tin nhắn đó...
- Tôi vẫn luôn nói câu đó, hãy trả thù thật hoàn hảo nếu không muốn cái chết của đại ca cậu là vô nghĩa.
- Tôi không có thù oán với cô ta.
- Nhưng ít ra cậu cũng đang bị đuổi.
- Rồi tôi sẽ bắt cô ta quỳ trước mặt tôi mà cầu xin tôi quay lại.
- Cậu tự tin quá đó.
- Không. Chỉ là phong cách của Thái Kỳ Tuấn này thôi.
- Chào cậu.
- Chúc chị thành công với bài test của trái ớt hiểm đó.
- Cậu nghĩ lý do gì tôi sẽ trượt?
Minh Thư vào tới công ty, nhưng hôm nay sự chú ý không hẳn chỉ dồn vào cô. Mà là người ngồi trước phòng chờ để xin việc làm. Có một vẻ ngoài quyến rũ nhưng rất bí ẩn và khó đoán. Đặc biệt, cô ta có nụ cười rất đẹp. Dù nụ cười đối với Phương Dung chỉ là một việc làm xa xỉ. Cô chỉ có duy nhất một lý do là trả thù ở nơi này. Minh Thư trông thấy, cô ra hiệu mời vào phòng cô. Kiểm tra bằng cấp, Minh Thư hỏi:
- Lương Trần Phương Dung. Còn có hẳn một bút danh là Sofia.
- Phải. Tôi thường dùng nó khi tôi vẫn còn làm việc ở Mỹ. Cho một trang báo điện tử của địa phương.
- Cho tôi một lý do chị có bằng cấp hẳn hoi ở Mỹ lại quay về Việt Nam và muốn vào làm việc cho tòa soạn của tôi.
- Tôi có lòng yêu nước. Tôi muốn về phục vụ đất nước thôi.
- Như thế là chưa đủ thuyết phục tôi. Vì lý do gì thì xin chị hãy nói thẳng.
- Tôi biết cô trọng dụng người tài.
- Trọng dụng người tài? Quả thực là tòa soạn này đang rất cần người tài năng.
- Đó là lý do tôi đến đây.
Minh Thư mỉm cười xếp tất cả các bằng cấp của Phương Dung lại ngay ngắn, bỏ vào phong bì và trả lại cho cô rồi nói:
- Với những bằng cấp như thế này, khó mà không thuyết phục tôi nhận chị vào làm được. Tuy nhiên, sau 6 tuần thử việc, tôi chỉ đồng ý cho chị làm nhân viên chính thức của tòa soạn nếu tôi biết được lí do thiết thực hơn vì sao chị chọn một cái ổ chuột thay vì một cái tổ chim trang hoàng và lộng lẫy.
- Cô đang tự cho nơi này là một cái ổ chuột sao?
- Tôi chỉ lấy ví dụ làm để làm phép so sánh với bằng cấp của chị và chỗ làm chị đang muốn vào thôi. Tôi đã có thể gọi đây là một cái ổ chuột thì trước khi tôi vào đây, nơi này còn không thể gọi được là một cái ổ chuột. Cho nên, lý do tôi đồng ý đến đây theo một bản hợp đồng là vì tôi muốn nâng cấp nó thành một tổ chim lộng lẫy, điểm đến mơ ước của bất cứ cây bút tài danh nào. Chứ không phải chỉ là một người có tài đến đây vì những lý do nào đó mà đến bây giờ tôi vẫn chưa biết.
- Cô nói hay đấy!
- Thôi được. Chị đi theo tôi!
Minh Thư chọn cho Phương Dung bàn làm việc đối diện với phòng riêng của cô. Phương Dung vui vẻ ngồi xuống và nói giọng thanh thót:
- Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội.
- Chị nên cảm ơn những bằng cấp của mình đã thuyết phục được tôi. Làm tốt vị trí của mình nhé!
Cả hai bắt tay nhau. Minh Thư quay lại bàn làm việc của mình, ngồi ở đó làm việc, Phương Dung cứ nhìn chằm chằm vào Minh Thư miệng lẩm bẩm...

Kỳ Tuấn quả thực rất rỗi việc nếu không tới tòa soạn dù công việc chính của anh chỉ là click chuột và chỉnh sửa. Nhưng đi chơi mãi cũng chán, anh chàng lại canh kỹ giờ giấc ngồi chờ Minh Thư về nhà. Anh chờ trước nhà cô nhưng Minh Thư hôm nay lại được Âu Trình Can đưa đón về tận nhà còn cười nói vui vẻ. Kỳ Tuấn không ưa Trình Can cho lắm, Minh Thư vừa đi khuất dạng, Kỳ Tuấn lái xe chặn đầu Trình Can. Bước ra khỏi xe, Trình Can nhìn Kỳ Tuấn:

- Cậu muốn gì?
- Tôi chưa bao giờ giành với anh một thứ gì. Cũng đừng bén mảng tới Minh Thư!
- Cô ấy

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h