đoàn Hoàng Thị, là tập đoàn Vũ Thị, cả hai đã đấu qua đấu lại hơn 10 năm nay, kéo dài từ đời ông sang đến con, rồi đến đời cháu, khi Hoàng Tuấn Kiệt tiếp nhận công việc làm ăn của gia đình cũng đã chuyển sang thế hệ thứ ba, phía bên tập đoàn Vũ Thị hiện nay do Vũ Gia Minh giữ chức Tổng giám đốc, tiếp nối truyền thống gia đình, Vũ Gia Minh và Hoàng Tuấn Kiệt lại tiếp tục đấu đá và rình mò lẫn nhau, mối thù sâu đậm giữa hai gia đình không thể nói đôi ba câu là có thể hóa giải được, mà đôi khi còn phải dùng cả máu và nước mắt.
Tập đoàn Vũ Thị nằm cách tập đoàn Hoàng Thị mấy khu phố, là một tòa cao ốc cao hơn 10 tầng, có kiến trúc và cách thiết kế tương tự cao ốc của tập đoàn Hoàng Thị, đến đây có nhiều người còn lầm tưởng mình đang nhìn thấy tập đoàn Hoàng Thị, mà không phải là tập đoàn Vũ Thị, nguyên nhân vì sao hai tòa cao ốc lại giống nhau như thế rất khó giải thích, nhiều người cho rằng khi bắt đầu xây dựng, hai người đứng đầu lúc đó không hề có mối thâm thù huyết hải, nên muốn hai bên thắt chặt mối quan hệ đoàn kết, không ngờ mấy năm sau lại xảy ra chuyện, khiến cả hai trở mặt với nhau, và đấu đá cho đến tận bây giờ.
Hai giờ chiều, ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, Vũ Gia Minh xoay xoay cây bút máy trên tay, ngồi nghe trợ lý báo cáo.
Vũ Gia Minh năm nay 29 tuổi, bằng tuổi với Hoàng Tuấn Kiệt, khi còn là một đứa trẻ hai người từng làm bạn thân, khuôn mặt thon dài, nước da trắng mịn như con gái, mái tóc nhuộm màu hạt dẻ, đôi môi mỏng có màu đỏ như son, mày ngài mắt phượng, cao gần 1m8, dáng vẻ bề ngoài của Vũ Gia Minh khiến cho nhiều người lầm hắn là một nữ tử xinh đẹp và quyến rũ, vì điều này hắn gặp khá nhiều rắc rối trong các mối quan hệ xã giao với xã hội, nhưng kể từ lúc hắn bắt đầu hiểu và nhận thức được thực tế, hắn không còn cho phép người khác khi dễ nữa, giờ đây dù có tham luyến vẻ bề ngoài của hắn, cũng chỉ dám đứng ngắm nhìn từ xa, một khi động chạm vào hắn, thì người đó sẽ sống không bằng chết, hắn là một kẻ có tâm kế và thâm hiểm khó dò.
Vừa báo cáo, trợ lý Tân vừa thấy ớn lạnh dọc sống lưng khi bị đôi mắt sắc bén như dao chiếu thẳng vào người.
“Hoàng Tuấn Kiệt vẫn chưa chết?” Ngả người ra sau ghế, Vũ Gia Minh lười biếng hỏi.
“Vâng, thưa cậu chủ. Chiều tối hôm qua, chính mắt tôi trông thấy hắn được ba người đàn ông hộ tống vào tòa cao ốc Hoàng Thị, ngoài ra…”
“Thế nào?” Vũ Gia Minh liếc mắt.
Chỉnh lại gọng kính, Trợ lý Tân nói tiếp, “Ngoài ra tôi còn thấy trên tay một vệ sĩ đang bế một cô gái ngủ say.”
“Có biết cô gái đó là ai không?”
“Không biết, tuy nhiên hình như cô gái này rất quan trọng với Hoàng Tuấn Kiệt.”
“Tiếp tục điều tra cho tôi, tôi muốn biết cô gái đó là ai, có quan hệ gì với Hoàng Tuấn Kiệt.” Khóe môi nhếch lên, đôi mắt sắc như dao nhìn vào khoảng không trước mặt, “Tôi nội cho cậu phải nhanh chóng nộp cho tôi bản báo cáo trong ngày mai, nhớ không được chậm chễ, nếu không cậu chuẩn bị nhận lãnh hậu quả đi.” Khi nói đến mấy câu cuối, Vũ Gia Minh cố ý nhấn mạnh mức độ quan trọng cho trợ lý Tân nghe.
“Vâng, tôi đã hiểu.” Dùng khăn tay quẹt mồ hôi trán, khẽ rùng mình một cái, trợ lý Tân thật sự rất sợ sếp của mình.
Làm việc cho Vũ Gia Minh được hai năm, trợ lý Tân vẫn không nắm được một chút suy nghĩ và ý tứ của hắn, một con rắn dù có khôn ngoan đến đâu cũng có ngày phải lòi ra cái đuôi của mình, còn Vũ Gia Minh lại giống như một con quỷ ẩn mình trong bóng tối, hắn không bao giờ để cho người nắm được điểm yếu, một người có tính cách giống như hắn thật đáng sợ.
“Nếu không còn gì để báo cáo nữa, thì cậu lui ra đi.”
“Vâng.” Trợ lý Tân ngay lập tức lên tiếng đáp ứng, mỗi lần phải vào đây báo cáo hay nộp văn kiện cho Vũ Gia Minh, giống như đang chuẩn bị nộp mạng, khiến trái tim nhỏ bé nhảy lên liên hồi, mồ hôi tuôn ra đầm đìa như suối, Vũ Gia Minh chẳng khác gì một con sư tử đang vờn mồi.
Ba bước biến thành bốn bước, trợ lý Tân đi gần như là chạy ra khỏi phòng Tổng giám đốc, khi cánh cửa phòng khép lại ở đằng sau, anh thở ra một hơi thật dài, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, tay liên liếp lau mồ hôi trán.
“Hoàn hảo! Vẫn còn sống.” Vỗ vỗ ngực mấy cái, vừa đi anh vừa lẩm bẩm.
Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, mùi hoa lài thoang thoảng bay trong không khí, cánh cửa cách âm ngăn cánh tiếng ồn của thế giới bên ngoài với căn phòng.
Khi không còn ai làm phiền, Vũ Gia Minh gỡ bỏ bộ mặt nghiêm túc và lạnh lùng giả tạo, chân gác lên bàn, dầu dựa vào ghế, tay vắt lên trán, mắt nhìn lên trần nhà.
Làm con người ai chẳng muốn được sống vui vẻ và hạnh phúc, được làm những gì mà mình thích, nhưng có mấy ai được như ý nguyện, sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, được sống trong nhung lụa, ăn sơn hào hải vị, được học trong những trường nổi tiếng, đi đâu cũng có tài xế đón rước, nước có người rót đến tận tay, không phải lao động chân tay mệt nhọc, lẽ ra hắn phải thấy mình may mắn mới đúng, tại sao lúc nào hắn cũng buồn chán và thấy không thỏa mãn với cuộc sống của chính mình, phải chăng hắn đang thiếu một cái gì đó?
…
Chiều nay được tan học sớm, Bạch Tú Linh dắt chiếc xe đạp điện Yamaha màu xanh dương ra cổng, đang là sinh viên năm hai nên bài vở không nhiều, cũng không lo mai sau ra trường không xin được việc, nên Tú Linh có thể vô tư vừa học vừa chơi, vừa tham gia sinh hoạt hội nhóm và công tác đoàn trong trường đại học sư phạm.
Bạch Tú Linh năm nay 20 tuổi, là em gái của Bạch Thư Phàm, cao 1m55, vóc dáng nhỏ bé, có khuôn mặt tựa búp bê barbie, mái tóc màu đen dày, dài đến ngang eo được tếp thành hai bím đung đưa trước ngực, đôi mắt đen to, tròn xoe, nhiều người đã lầm tưởng Tú Linh là một nữ sinh đang học cấp ba, không phải là một sinh viên đang học đại học năm hai.
Tuy có khuôn mặt barbie, trông nhỏ nhắn dễ thương, nhưng tính cách lại trưởng thành trước tuổi, Tú Linh không giống như chị gái mình, ngoài biết làm việc công việc nhà, còn biết làm nhiều công việc khác.
Lúc nãy còn đang ngồi học trong lớp, Bà Huyền – mẹ ruột hai chị em, đã gọi điện xin lỗi do bận công việc nên phải mấy hôm nữa mới lên thăm được hai chị em, Tú Linh có dự định sau khi tan học sẽ lái xe đến nhà chị gái, giúp dọn dẹp nhà cửa, kiểm tra tủ lạnh xem còn bao nhiêu thức ăn, để lần sau còn biết mà mua.
Mỗi lần nghĩ đến chị gái mình, Tú Linh lại thở dài ngán ngẩn, lớn hơn bốn tuổi, đã đi làm, nhưng tính cách vẫn còn trẻ con, vẫn không thể tự chăm sóc bản thân mình, Tú Linh sợ rằng mai sau nếu chẳng may hai chị em sống cách nhau quá xa, thì làm sao hỗ trợ lẫn nhau đây.
“Tú Linh, cậu định về nhà luôn bây giờ, hay là muốn đi đâu đó?” Tố Nga – cô bạn ngồi cùng bàn thân thiết hỏi.
“Mình định đến thăm chị gái.”
“Hiểu rồi, nếu thế ngày mai gặp lại.”
“Ừ, chào cậu.” Tú Linh mỉm cười, tay vẫy vẫy chào cô bạn thân.
Mấy chàng sinh viên đứng ở gần đấy si dại nhìn Tú Linh, họ nhìn không chớp mắt, khuôn mặt hơi ửng đỏ, trái tim đập thật nhanh, khối nam sinh và nữ sinh trong trường không ai là không biết đến tên Bạch Tú Linh, chẳng những có vẻ đẹp động lòng người, mà còn là một tài năng về ngành ngôn ngữ học.
Bỏ lại những trái tim ngẩn ngơ và si tình phía sau, Tú Linh lái xe rời khỏi trường.
Tháng tám, mùa thu đến, những chiếc lá vàng rơi rụng khắp sân trường, đường đi, nắng ấm, gió thổi mát rượi, khiến bao nhiêu bực bội và u uất trong người cũng gần như tan biến vào hư không, đứng trước vẻ
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu