đang làm việc.
“Ra mở cửa đi.” Hắn lạnh lùng phân phó cô thư kí.
Cô thư kí hơn 30 tuổi, chỉnh lại gọng kính, toát mồ hôi ớn lạnh, vội vã xoay người làm theo lời hắn, giống như trợ lý Tân, cô cũng rất sợ ông sếp lúc nào cũng lạnh lùng và vô cảm này, vừa đi cô vừa cầu mong mình sẽ không bị tai bay vạ gió vì kẻ đáng ghét không biết sống chết đang gõ cửa um xùm kia.
“Két!” Cánh cửa được hé mở ra một bên.
Cô thư kí tức giận, hùng hổ muốn trừng mắt mắng vài câu cho hả dạ, đã phải mở to mắt nhìn cô gái có vóc dáng nhỏ bé, khuôn mặt tựa búp bê barbie, đang ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn mình.
Mấy mấy giây cô thư kí mới lấy lại được điềm tĩnh, “Chuyện gì?”
“Chị là Tổng giám đốc đúng không?” Tú Linh chớp chớp mắt hỏi, thanh âm trong trẻo dễ nghe.
Cô thư kí mềm lòng không nỡ mắng Tú Linh, “Không phải, tôi chỉ là thư kí.”
“À.” Tú Linh mỉm cười, “Nếu thế chị có thể thay Tổng giám đốc nhận bó hoa hồng nhung này đúng không?”
“Hoa hồng nhung?”, Lúc này cô thư kí mới chú ý đến bó hoa hông nhung đỏ rực trong tay cô gái, “Đây…đây là tặng cho Tổng giám đốc sao?” Cô thư kí choáng váng không dám tin là cô gái nhỏ bé này lại có gan mang hoa đến tận đây để tặng cho Tổng giám đốc, dù có si tình cũng không cần phải liều mạng như thế chứ?
“Vâng, có chuyện gì không đúng sao?” Tú Linh vì không đoán được suy nghĩ trong đầu cô thư kí, nên vô tình càng khiến cô thư kí khẳng định đây là hoa do Tú Linh muốn tặng cho Vũ Gia Minh.
Tú Linh thấy trời đã về chiều, cũng không còn sớm nữa, nên nhanh chóng cầu xin cô thư kí, “Chị làm ơn nhận dùm em, để em còn đi về.”
“Việc này?” Cô thư kí ngập ngừng, nếu phải là những cô gái khác, thế nào cô cũng không nể tình mà đuổi thẳng, nhưng Tú Linh lại là một cô gái dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ trong trẻo dễ nghe, khiến cô khó mà lên nói nặng lời được.
“Có chuyện gì thế?” Thấy cô thư kí đứng trước nói chuyện với một cô gái mất gần hai phút cũng không chịu quay vào báo cáo tiếp, khiến Vũ Gia Minh phải đích thân ra mặt.
Cô thư kí giật mình hoảng sợ vội cung kính đứng gọn sang một bên, nhường đường cho sếp.
“Chuyện gì?” Vũ Gia Minh trầm giọng, đôi mắt sắc bén muốn cứa vào da thịt người khác.
“Cô gái kia muốn tặng hoa cho sếp.” Nuốt nước bọt, cô thư kí không dám ngẩng mặt lên nhìn sếp, mồ hôi tuôn ra càng lúc càng nhiều.
“Tặng hoa?” Vũ Gia Minh nhìn Tú Linh đang đứng ngơ ngác trước cửa, vừa mới nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, lại có nét ngây thơ, quyến rũ của trẻ con, trái tim Vũ Gia Minh thoáng xao động.
“Cô muốn tặng hoa cho tôi?” Vũ Gia Minh nhếch mép, hắn nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt băng lãnh, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường những kẻ bám đuôi theo hắn vì vẻ bề ngoai và địa vị của mình, tuy rằng đối với Tú Linh có một chút xao động, nhưng cũng nhanh tan biến như hơi sương bị phơi dưới nắng gắt.
“Anh là Tổng giám đốc?” Tú Linh chăm chú nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, dáng vẻ của anh ta vừa hoang dã lại vừa thần bí đầy cuốn hút, đôi mắt nhỏ dẹt giống hệt những tên ác ma mà Tú Linh thường nhìn thấy trong những truyện tranh của Nhật Bản, tự dưng Tú Linh thấy ớn lạnh và khiếp sợ.
“Chẳng lẽ cô lại không biết?” Vũ Gia Minh trào phúng hỏi, hắn không thích những người hay giả vờ, và đóng kịch trước mặt hắn.
“Tôi không biết anh, tôi chỉ là người thay ông lão mang hoa đến đây cho anh thôi.”
Câu trả lời ngoài dự đoán của Tú Linh, khiến cô thư kí ngẩn người, còn Vũ Gia Minh chớp mắt nhìn Tú Linh.
“Cô là người giao hoa?”
“Đúng.”
Cầm lấy một tờ giấy,và một cây bút lấy từ trong túi sách, Tú Linh mỉm cười bảo Vũ Gia Minh,
“Anh làm ơn nhận hoa và kí tên vào đây cho tôi.”
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, hắn hứng thú đánh giá và quan sát Tú Linh, nhìn hai bím tóc màu đen dày trước ngực, cách ăn mặc dễ thương như thiếu nữ 15, đột nhiên hắn thấy mình đã tìm được con mồi để đi săn.
Tú Linh khẽ rùng mình một cái, vai hơi co lên, ngoài trời hiện giờ đang nóng hơn 30 độ C, nhưng không khí xung quanh đây chỉ còn có hơn 10 độ.
“Nếu muốn giao hoa cho khách, ít ra cô cũng phải vào phòng ngồi đã chứ?”
Cô thư kí há hốc mồm vì kinh ngạc, tai ù đi, cô tưởng mình nghe nhầm, sao tự dưng sếp lại muốn mời cô gái kia vào văn phòng, chẳng phải trước đây, ngoại trừ nhân viên quan trọng, thì không ai được phép ra vào sao?
“Thế nào, cô không muốn vào?” Vũ Gia Minh kiên nhẫn hỏi, mắt hắn vẫn không rời khỏi khuôn mặt barbie của Tú Linh.
“Được rồi, vào thì vào.” Tú Linh nhún vai, thong thã cất bước đi vào trong phòng.
“Không còn việc gì nữa, cô có thể đi được rồi.” Vũ Gia Minh lừ mắt nhìn cô thư kí đang đứng như trời chồng ở giữa cửa.
Cô thư kí toát mồ hôi hột, ba chân bốn cẳng vội đi ra khỏi phòng như ma đuổi, tuy vui mừng vì có thể may mắn thoát được một kiếp nạn, nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của cô gái nhỏ nhắn dễ thương kia.
Khác hẳn với không khí ồn ào, và sôi động ở bền ngoài, văn phòng Tổng giám đốc lại yên tĩnh một cách đáng sợ, nếu Bạch Tú Linh là một cô gái nhát gan thì đã chảy mồ hôi, chân tay hư xuyễn, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, và co giò bỏ chạy thật nhanh ra khỏi đây, nhưng vốn là cô gái có suy nghĩ đơn giản, lại tin rằng bên ngoài còn có cô thư kí, hơn nữa đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Vũ Thị, chắc chắc người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt sẽ không làm gì mình.
Vũ Gia Minh nhìn từ đầu xuống chân Bạch Tú Linh, đôi mắt sắc bén của hắn hứng thú nhìn không chớp mắt.
“Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”
Người xưa vẫn thường khuyên để lấy lòng được một cô gái, tốt nhất là cứ khen cô ta trẻ đẹp, mà không nên hỏi cô ta bao nhiêu tuổi, chẳng lẽ Vũ Gia Minh lại không hiểu điều này?
“Anh hỏi làm gì?” Bạch Tú Linh không hề giận, liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh một cái.
“Nhà cô nghèo quá sao, mà một cô gái mới đi học cấp ba đã phải đi giao hoa cho người ta rồi?”
Bạch Tú Linh mím môi, tức giận trừng mắt nhìn tên đàn ông đang ngồi đặt mông lên chiếc bàn gỗ dài hơn một mét, hai tay khoanh trước ngực, mắt hứng thú quan sát mình như một con sư tử đang rình mồi.
“Nhà tôi nghèo hay giàu, không liên quan gì đến anh, bây giờ anh có thể nhận lấy bó hoa hồng nhung này, và kí tên vào đây để tôi ra về được rồi chứ?” Đặt bó hoa hồng nhung xuống bàn, Bạch Tú Linh chìa một cuốn sổ và một cây bút trước mặt Vũ Gia Minh.
“Khi nào cô trả lời hết tất cả các câu hỏi của tôi, lúc đó tôi sẽ nhận bó hoa hồng nhung này và để cho cô ra về, còn nếu không cô ngồi đây chơi với tôi hết buổi chiều vậy.” Vừa nói Vũ Gia Minh vừa cười, giống hệt một tên vô lại đang bắt nạt một đứa bé con.
“Anh không muốn nhận bó hoa hồng nhung này?” Bạch Tú Linh nhướng mi, thái độ bất bình và tức giận.
“Cô đã nghe điều kiện của tôi rồi đấy.”
Bạch Tú Linh mỉm cười, nụ cười thật đẹp, ngồi ở phía đối diện, Vũ Gia Minh ngây người, lòng thoáng xao động.
“Được thôi, nếu anh không muốn nhận, tôi cũng không ép. Nhớ cho kĩ, chính tay tôi giao hoa cho anh, nhưng vì anh từ chối, nên tôi đành phải ra về.”
Nói xong, Bạch Tú Linh cầm lấy bó hoa hồng nhung đặt trên bàn gỗ, xốc gọn túi xách trên vai, chân thong thả bước đi.
“Khoan đã!” Mất mấy giây, Vũ Gia Minh mới lấy lại được tinh thần, “Cô định bỏ đi, mà không cần biết tôi có muốn nhận
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu