bó hoa hồng nhung kia không sao?”
“Chẳng phải anh không muốn nhận là gì? Tôi là người không thích ép người khác làm trái với mong muốn của bản thân.” Không quay đầu lại, Bạch Tú Linh vừa đi vừa nói.
Khóe môi Vũ Gia Minh nhếch lên, một khi đã dám trêu tức hắn, Bạch Tú Linh đừng hòng mà sống yên, muốn thoát ra khỏi đây trừ phi hắn cho phép, còn nếu không…nụ cười trên môi Vũ Gia Minh càng lúc càng sâu, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn Bạch Tú Linh.
Cầm remote trên bàn, Vũ Gia Minh bấm nút.
Ra đến cửa, Bạch Tú Linh cầm lấy tay nắm cửa, xoay xoay mấy vòng, cánh cửa đã bị Vũ Gia Minh dùng điều khiển từ xa đóng, dù có cố gắng hết sức Tú Linh cũng không thể mở được, hơn nữa cách cửa lại được cách âm tốt, trong phòng dù có xảy ra chuyện gì, muốn kêu gào người khác đến cứu, cũng không ai biết không ai hay, đây chính là lý do vì sao nhân viên cao cấp của công ty mỗi khi phải vào phòng Tổng giám đốc báo cáo, đều tim đập chân run, mồ hôi chảy ròng ròng vì sợ, không may cho Tú Linh khi bị lọt vào mắt Vũ Gia Minh, nên mới bị hắn đùa bỡn giống hệt một con mồi.
Hơn một phút trôi qua mà vẫn không mở được cửa, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán nhỏ nhắn ưu tú, Tú Linh mím chặt môi, hai bàn tay đỏ ửng, suy nghĩ càng lúc càng hỗn loạn, trái tim đập nhanh hơn bình thường, dù có là một kẻ ngốc cũng biết trong chuyện này nhất định có biến.
Vũ Gia Minh nhàn nhã vừa uống cà phê, vừa hứng thú quan sát Tú Linh loay hoay với khóa cửa, hắn đang chờ Tú Linh bỏ cuộc chịu thua, và cầu xin hắn mở cửa để ra ngoài.
Buông tay nắm cửa, đầu cúi thấp, tay quẹt mồ hôi trên trán, thở hắt ra một hơi, Bạch Tú Linh quay lại nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh cười cười, nheo mắt nhìn Tú Linh, thoạt trông bọn họ giống hệt hai người bạn đang chơi trò trốn tìm.
Tú Linh căm hận trừng mắt nhìn Vũ Gia Minh, nếu mắt có thể dùng làm dao, Tú Linh đã chém sáu, bảy nhát trên người hắn, đặc biệt muốn rạch một đường thật dài trên khuôn mặt đẹp trai tuấn tú nhưng xấu xa hơn cả ác quỷ của hắn.
Vũ Gia Minh sờ mũi, nháy mắt với Tú Linh, hắn thừa hiểu trong đầu cô bé đang nghĩ gì, đã lâu rồi hắn không được chơi vui như ngày hôm nay, xem ra con mồi nhỏ nhắn dễ thương này không tệ một chút nào.
“Mở cửa!” Bạch Tú Linh nghiến răng, hỏa khí bốc cao ngùn ngụt.
Vũ Gia Minh nhún vai, “Cô vừa nói chuyện với tôi đấy sao?”
“Trong phòng này ngoài tôi với anh thì còn ai khác nữa?” Tú Linh căm phẫn chửu xéo hắn.
“Tôi có tên, cô nói trống không như thế, tôi làm sao biết cô đang nói chuyện với ai.” Vũ Gia Minh giả vờ tốt bụng nhắc nhở Tú Linh.
“Không có hứng thú, dù anh tên là gì, tôi cũng không muốn biết.”
Quá mệt mỏi, gần cả ngày hôm nay vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, lại phải đạp xe một quãng đường khá xa, bây giờ còn phải hao tổn cả sức lực và tinh thần để đấu đá với tên xấu xa kia, Bạch Tú Linh kiệt sức ngồi bệt xuống sàn nhà, đầu dựa vào cánh cửa gỗ, đôi mắt to tròn đen láy phủ một lớp hơi sương mỏng trông đáng thương như một con chó con.
Bó hoa hồng nhung được đặt bên cạnh, chân duỗi dài, một tay che miệng ngáp dài, một tay xoa bụng đói đang kêu “ọt ẹt”.
“Nghỉ ngơi lấy sức một lúc đã, khi nào khỏe mình sẽ chiến đấu với tên kia tiếp”, vừa nhắm mắt lại Bạch Tú Linh vừa tính toán trong đầu, mỗi khi đói bụng hay quá mệt mỏi mà lại không có gì để ăn, Tú Linh thường chọn cách nhắm mắt ngủ một giấc cho tinh thần thoải mái và tạm quên đi cơn đói, điều này đã hình thành thói quen bao lâu nay.
Đang uống cà phê, Vũ Gia Minh dừng lại, mắt khó hiểu nhìn Tú Linh đang ngoẹo đầu sang một bên ngủ ngon lành, trái ngược với dự đoán rằng Tú Linh sẽ hét ầm lên, sẽ la lối bắt hắn phải mở cửa bằng được, hay cầu xin hắn buông tha cho mình, đằng này Tú Linh tuy có tức giận nói vài câu, nhưng ngay sau đó lại lăn ra ngủ như không có chuyện gì xảy ra, cũng chẳng thèm quan tâm hắn có phải là người xấu, và đang dự định làm gì mình không?
Đặt ly cà phê xuống bàn, Vũ Gia Minh chầm chầm tiến về phía cửa, đến khi chạm vào chân Tú Linh, hắn dừng lại.
“Này! Này!” Vũ Gia Minh cẩn thận gọi nhỏ, hắn muốn xác định Tú Linh đang ngủ giả vờ hay ngủ thật.
“Này! Này!” Gọi thêm mấy lần nữa, mà không nghe thấy Tú Linh trả lời, cũng không mở mắt ra nhìn, hắn ngồi xổm trước mặt Tú Linh, tay chạm nhẹ vào gò má mịn màng trắng hồng như em bé của Tú Linh.
“Đã ngủ thật rồi sao?” Vũ Gia Minh kinh ngạc, nói lẩm bẩm, mắt hứng thú đánh giá và quan sát khuôn mặt say ngủ, trông ngây thơ trong sáng, và đẹp tựa như thiên thần của Tú Linh.
Hai ngón tay di chuyển từ gò má, xuống đôi môi mỏng mềm mại đỏ như son, khẽ ấn nhẹ, tay hắn bất giác run lên, là một người có tâm kế, có thù tất báo, từ trước đến nay có biết bao nhiêu người kể cả đàn ông lẫn đàn bà bị hắn đùa bỡn đến kêu cha gọi mẹ, phải sợ hãi lẩn trốn hắn như lẩn trốn một con sư tử, hắn chưa từng để ai chạy thoát khỏi, một khi đã rơi vào tay hắn, người đó sẽ phải chịu đựng tất cả các trò đùa của hắn cho đến khi nào hắn chơi chán thì thôi.
Chọc chọc mấy cái vài má Tú Linh, để xác định lại xem Tú Linh đã ngủ say thật hay chưa, không thấy Tú Linh có phản ứng gì, hơi thở đều đặn, lồng ngực nhấp nhô lên xuống, Vũ Gia Minh vui vẻ nở một nụ cười, hắn thích thú khoanh tay trên gối, ngồi chồm hổm nhìn Tú Linh say ngủ.
Hình ảnh buồn cười này của Vũ Gia Minh mà lọt vào mắt của nhân viên trong công ty, chắc chắn họ sẽ sửng sốt không dám tin, và cho rằng người đàn ông đang ngồi nghịch ngợm Tú Linh giống hệt một đứa trẻ con kia là một kẻ giả mạo Tổng giám đốc.
Tú Linh ngủ, hai tay buông thõng, chiếc túi xách đeo trên vai từ từ tuột quai xuống đến tận khủy tay.
Vũ Gia Minh chuyển ánh mắt sang chiếc túi xách xinh xắn hình vuông màu hồng nhạt bên cạnh, chiếc áo khoác đồng màu với chiếc túi xách khiến Vũ Gia Minh kết luận Tú Minh rất thích màu hồng.
Cầm tay Tú Linh, kéo nhẹ quai túi sách, Vũ Gia Minh tò mò kéo nhẹ khóa túi xách, hắn muốn tìm hiểu một chút thông tin liên quan đến Tú Linh, lần đầu tiên mới tìm được một cô gái khơi gợi hứng thú muốn đùa bỡn và khiến hắn xao động, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Ngăn giữa đựng mấy cuốn sách, mấy cuốn vở, một hộp bút làm bằng sắt màu hồng nhạt, bàn tay Vũ Gia Minh lướt trên từng trang sách, đọc qua vài dòng, hắn chuyển sang đọc cuốn vở mà Tú Linh đã cẩn thận ghi chép, từng hàng chữ thẳng hàng, nắn nót nằm gọn trong đáy mắt Vũ Gia Minh.
Kéo khóa ngăn đầu tiên, hắn tìm được thẻ sinh viên, tên, ngày sinh tháng đẻ, giống như nhiều người khác khi gặp và tiếp
xúc với Tú Linh, Vũ Gia Minh cũng kinh ngạc khi phát hiện ra Tú Linh hiện là sinh viên năm thứ hai, đang học tại trường đại học sinh phạm, tương lai sẽ trở thành một giáo viên ngoại ngữ.
Chưa đầy mười phút, hắn đã hầu như nắm được lý lịch của Tú Linh, biết Tú Linh tên thật là gì, đang học ở đâu, lớp nào, chỉ bằng từng này thông tin, Tú Linh đã chạy không thoát khỏi hắn, cuộc sống khổ ải của Tú Linh bắt đầu.
Chap 6:
Trên chiếc giường gỗ màu trắng kê ở giữa phòng, tấm rèm cửa bay phất phơ trong gió, dưới lớp chăn, nệm màu trắng lộ ra
ra một khuôn mặt có nước da hơi ngăm đen, đẹp trai nam tính vẫn còn say ngủ, mí mắt thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, vóc dáng cao lớn chiếm gần hết nửa bên giường có chiều rộng và chiều dài gần hai mét.
Dưới nền gạch men sáng bóng, chải một chiếc mền màu trắng, một cô gái nằm ngửa, đặt gáy lên một chiếc gối cao đồng màu với chiếc mền, mái tóc màu đen buông xõa trên nền
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu