======Quảng Cáo======
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

sẽ hạ vũ khí đầu hàng, và cô gái kia có thể chinh phục được cậu chủ.

“Thả ra!” Hoàng Tuấn Kiệt gằn giọng, mắt trừng trừng nhìn Thư Phàm.

“Không thả!” Thư Phàm thách thức Hoàng Tuấn Kiệt, ngữ khí kiên định.

“Thả ra!” Hỏa khí trong người Hoàng Tuấn Kiệt càng lúc bốc càng cao.

“Không thả!” Thư Phàm vẫn một mực kẹp chặt lấy đôi đũa của Hoàng Tuấn Kiệt, một khắc cũng không chịu buông.

“Rầm!” Chiếc bàn gỗ bị Hoàng Tuấn Kiệt vỗ mạnh một cái, ly, đĩa, chén tách kêu loang xoảng, hình ảnh này giống hệt sáng nay.

“Tôi đã bỏ qua cho cô nhiều rồi, nhưng cô lại không biết điều. Bây giờ cô đừng trách tôi đối xử độc ác với cô.” Đứng bật dậy, Hoàng Tuấn Kiệt vươn tay định túm lấy vai Thư Phàm.

Biết rằng chọc giận Hoàng Tuấn Kiệt sẽ không mang lại kết quả tốt, nhưng bản tính không sợ trời không sợ đất đã ăn sâu vào máu, Thư Phàm xoay người rời khỏi ghế, ba chân bốn cẳng phóng ra khỏi nhà bếp.

Hoàng Tuấn Kiệt nối gót đuổi theo sau, bám riết theo hình bóng nho nhỏ đang chạy đông chạy tây ở đằng trước.

Thư Phàm vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại về phía sau, lòng thầm kêu không ổn, vóc dáng cao lớn, thân cao gần 1m8, một sải chân của hắn cũng bằng mấy bước chân của Thư Phàm.

Chạy vòng ra từ nhà bếp, đến phòng khách, cuối cùng Thư Phàm quen đường chạy vọt vào phòng ngủ, đóng rầm cánh cửa gỗ, tiện tay khóa luôn lại, Thư Phàm thở hổn hển, tay quẹt mồ hôi trán, trái tim đập gấp gáp trong lồng ngực.

“Mở cửa!” Đứng trước cửa phòng ngủ, tay liên tiếp đập cửa, Hoàng Tuấn Kiệt bạo phát quát ầm lên.

“Không mở!” Thư Phàm bĩu môi đáp, hai tay sung sướng xoa vào nhau, vừa mới thoát được một kiếp nạn khiến tinh thần Thư Phàm thoải mái không ít.

“Hừ! Tôi đâu có ngu, mở cửa cho anh, để anh đánh tôi à?” Lầm bầm trong miệng, Thư Phàm dứ dứ quả đấm, thị uy như thể Hoàng Tuấn Kiệt đang đứng trước mặt.

“Mở cửa! Tôi nói gì cô nghe không?” Hoàng Tuấn Kiệt đã bị Thư Phàm chọc cho nổi giận, vào lúc này hắn có thể thiêu rụi cả một tòa nhà.

Thư Phàm nhay nhay lỗ tai, miệng nhăn nhó mắng, “Anh có thể nói nhỏ được không, nên nhớ tôi không có bị lãng tai.”

“Mở cửa!”, ngoài tiếng rống phẫn nộ của Hoàng Tuấn Kiệt, còn kèm theo tiếng đập cửa loảng xoảng.

Nhìn cánh cửa sắp sửa bị long ra khỏi bàn lề, Thư Phàm nuốt nước bọt, vội tìm cách để ngăn không cho Hoàng Tuấn Kiệt phá cửa xông vào.

Nhanh chân chạy đến giữa phòng, khum người, vòng tay ôm lấy chiếc bàn làm bằng kính kê ở giữa nhà, Thư Phàm khệnh khạng bê chiếc bàn tiến dần đến cánh cửa gỗ.

“Rầm”, “Phành” Hai thanh âm vang lên cùng một lúc, chiếc cửa gỗ đáng thương bị đạp bung sang một bên, va đập mạnh vào bờ tường.

Mặc dù đang bị thương, nhưng một khi cơn giận đã lên đến đỉnh điểm, Hoàng Tuấn Kiệt giống hệt một con sư tử điên sẵn sàng lao vào cắn giết con mồi.

Thư Phàm kinh hoàng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt khoanh tay đứng ở giữa phòng, vóc dáng cao lớn, hỏa khí bốc ngùn ngụt tỏa ra từ cơ thể khiến Thư Phàm thấy khó thở, vô thức nuốt nước bọt, da đầu tê dại.

Hoàng Tuấn Kiệt nheo mắt nhìn Thư Phàm đang khư khư ôm lấy chiếc bàn kính, cơ thể nhỏ bé bị chiếc bàn nuốt chửng, hắn vừa thấy buồn cười, vừa tức giận muốn đánh Thư Phàm một trận nhừ tử.

“Cô…” Lắc đầu chịu thua tính cách không biết sống chết của Thư Phàm, Hoàng Tuấn Kiệt thương hại khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi vì phải giữ chặt lấy chiếc bàn kính nặng trên tay.

Thư Phàm đề phòng nhìn Hoàng Tuấn Kiệt đang tiến dần về phía mình, đầu kêu không ổn, theo phản xạ Thư Phàm đi giật lùi, sàn nhà trơn bóng, lại đang bê nặng, Thư Phàm ngã chổng vó về phía sau, chiếc bàn kính đè lên bụng, va mạnh vào phần mềm, khiến Thư Phàm kêu thảm lên một tiếng, nước mắt ứa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm.

Hoàng Tuấn Kiệt sợ hãi, lòng đau như cắt, hắn vội chạy lại nhấc bổng chiếc bàn kính ra khỏi bụng Thư Phàm, rồi nhanh chóng bế Thư Phàm, đặt lên giường.

Một tay quẹt nước mắt, một tay xoa bụng, miệng không ngừng oán hận, trút lên đầu Hoàng Tuấn Kiệt, “Đồ xấu xa! Vì anh nên tôi mới bị ngã đau như thế này. Hu hu hu! Đau quá! ”

Hoàng Tuấn Kiệt dở khóc dở cười, rõ ràng lỗi không phải là do hắn, tại sao cô gái kì lạ này cứ một mực đổ tội cho hắn, hơn nữa còn dám mắng như tát nước vào mặt hắn? Từ lúc nào, giá trị của hắn lại giảm một cách không thương tiếc thế này?

Hết khóc, rồi lại mắng mất một lúc cho đến khi cơn đau chỉ còn âm ỉ, lúc này Thư Phàm mới ngừng.

Túm lấy cổ áo Hoàng Tuấn Kiệt, Thư Phàm không khách khí ngồi xổm trước mặt hắn, chóp mũi gần như chạm vào mũi hắn, miệng hét to, “Tôi muốn về nhà!”

Hoàng Tuấn Kiệt nhăn mặt, nếu là đàn bà, hắn nhất định sẽ than thở, hỏi trời trách đất, tại sao lại bắt hắn chịu đựng một cô gái không biết điều như Thư Phàm?, Thề có Chúa là từ lúc mang Thư Phàm về đây, hắn đã hết mức nhẫn nhịn, hết mức đè nén tính cách nóng nảy hơi một chút là có thể đánh người của mình, lẽ ra Thư Phàm phải hiểu mà ngoan ngoãn không quậy phá và chọc giận hắn chứ?

“Tôi nhắc lại lần chót là cô không được phép đi đâu cả.”

“Tại sao?” Thư Phàm siết chặt cổ áo, vằn mắt nhìn thẳng vào mắt Hoàng Tuấn Kiệt.

Hơi thở thoang thoảng mùi hoa nhài của Thư Phàm, khiến Hoàng Tuấn Kiệt bối rối, suy nghĩ hỗn loạn.

“Cô không cần phải biết, tóm lại cô ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày là được.”

“Tôi không muốn, tôi còn có công việc, còn có gia đình, anh là ai mà cho mình cái quyền bắt nhốt tôi?” Càng nói Thư Phàm càng nổi khùng, trán dí sát vào trán Hoàng Tuấn Kiệt, hình ảnh của cả hai lúc này hết sức ám muội.

Tiếng hét, tiếng đập phá cửa khiến ông quản gia lo sợ chạy vội theo, ông quản gia sợ nếu chẳng may Hoàng Tuấn Kiệt không kiểm soát được hành động của mình mà ra tay đánh Thư Phàm, ông còn xuất hiện kịp thời để can thiệp, sau một loạt sự việc mà ông chứng kiến, tuy được coi là đao to búa lớn, nhưng lại không có dấu hiệu đánh nhau, mà giống như hai người tình đang gây sự cãi nhau thì đúng hơn.

Ông quản gia thở phào nhẹ nhõm, liếc mắt nhìn hai người đang ngồi ôm ấp trên giường, khóe môi nhếch lên, xoay người ông ý tứ rời khỏi phòng ngủ, ông biết lúc này họ đang cần không gian riêng tư để nói chuyện với nhau.

Hoàng Tuấn Kiệt từ trước đến nay ít khi nào thân cận, ngồi ôm ấp một cô gái trên giường, cảm giác mà Thư Phàm mang lại cho hắn càng lúc càng kì quái, hương thơm trên cơ thể, khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười, giọng nói, tất cả đều ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.

Không thể tiếp tục chịu đựng được nữa, hắn liền thô lỗ đẩy Thư Phàm ngã xuống giường.

“Cô đừng lắm lời nữa, tôi bảo cô ở lại đây thì ở đi.”

Thư Phàm chưa kịp phản ứng, hay lên tiếng phản kháng, hắn đã nhanh chân rời khỏi phòng ngủ.

Dù rất muốn chạy lại túm lấy hắn, cùng hắn đối chất đến bao giờ hắn cho thả mình ra thì thôi, nhưng ngặt nỗi bụng vẫn còn đau âm ỉ, khí lực không còn, nên Thư Phàm đành phải nằm bẹp ở trên giường.

“Chờ đấy, tên xấu xa kia, khi nào tôi khỏe lại, tôi sẽ đấu với anh tiếp.” Dơ nắm đấm lên cao, Thư Phàm nói qua kẽ răng nghiến chặt.



Hơn năm giờ chiều, Tuấn Hùng – tài xế kiêm trợ lý đến thăm Hoàng Tuấn Kiệt, đồng thời muốn báo cáo một vài thông tin mới thu được.

Thư Phàm bị Hoàng Tuấn Kiệt nhốt trong phòng ngủ, không thể làm

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h


Polaroid