dìu cháu vào phòng ngủ.”
Ông quản gia đau lòng, mắt ông đỏ hoe, ông thương hắn như con, nay thấy hắn gặp nguy hiểm, đau yếu, ông ước giá mà mình có thể thay hắn chịu đựng tất cả đau đớn và thay hắn hứng lấy mũi dao kia thì hay biết mất.
Trên giường Thư Phàm vẫn say sưa trong giấc ngủ, đã lâu không được ngủ đủ giấc, cơ thể mệt mỏi, trí óc trì trệ, dù căm hận hắn dám cho người hạ thuốc mê với mình, nhưng Thư Phàm vẫn phải cảm ơn hắn đã giúp mình tạm quên đi niềm đam mê công việc.
Ông quản gia bối rối không biết phải làm sao cho phải, nếu để cho Thư Phàm nằm ngủ trên giường, vậy cậu chủ biết ngủ ở đâu, còn nếu để cậu chủ ngủ trên giường, thì cô gái kia phải giải quyết thế nào? Trong nhà này chỉ có độc một chiếc giường ngủ, không lẽ để cô gái kia ngủ ở trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Như hiểu được nỗi băn khoăn của ông quản gia, Hoàng Tuấn Kiệt nói: “Cứ để cô ấy ngủ ở đây đi, cháu nằm ở bên cạnh là được rồi.”
Hoàng Tuấn Kiệt ngồi xuống giường, ông quản gia ngây người, mất mấy giây ông mới luống cuống vội giúp cậu chủ vén chăn sang một bên.
Ông quản gia không dám ở lại lâu, mặc dù lo cho Hoàng Tuấn Kiệt nhưng hắn đang ngủ cùng với một cô gái lạ, biết rằng một kẻ bị chuốc thuốc mê ngủ mê mệt như chết, một người bị trọng thương sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng ông vẫn ngại ngùng.
Nhắm mắt lại, Hoàng Tuấn Kiệt nặng nề chìm vào giấc ngủ, cơn sốt hoành hành, vết thương ở vùng bụng nhức buốt, khiến hắn khó ngủ, miệng hắn thỉnh thoảng lại rên lên nho nhỏ, mồ hôi làm ướt đẫm cơ thể.
…
Ngủ một mạch đến hơn sáu giờ tối, miệng ngáp dài, chân tay duỗi theo hình chữ V, vươn ra hết cỡ, mắt chớp chớp nhắm mở mấy cái cho tỉnh táo, mũi hít lấy hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ căn phòng, hơi ấm chăn chiếu làm cho Thư Phàm thấy toàn thân thư sướng có cảm giác muốn bay lên chín tầng mây. Việc đầu tiên mà Thư Phàm khi tỉnh dậy muốn làm là tắm rửa sạch sẽ, sau đó ăn một bữa tối thật no, tiếp theo tìm sách để đọc, càng nghĩ Thư Phàm càng thấy mĩ mãn và vui vẻ.
Hơi thở nặng nề và mệt nhọc của một người lạ bên cạnh, đã làm tan biến hết tất cả những ý nghĩ tốt đẹp mà Thư Phàm vừa mới vạch ra, quay sang nhìn tên đàn ông đáng ghét đang ngủ ở bên cạnh, chân Thư Phàm ngứa ngáy muốn đạp cho hắn vái cú vào vết thương sâu hoắm ở vùng bụng.
“Hừ! Tên chết tiệt, uổng công tôi cứu anh, anh lại dám dùng cách đê tiện để giam lỏng tôi ở đây”, đang lầm bầm nguyền rủa, Thư Phàm đột nhiên ngồi bật dậy, mắt ngơ ngác ngó xung quanh, “đây là đâu nhỉ?”
Nhảy xuống giường, trong bóng tối lờ mờ phản chiếu từ khung cửa kính, Thư Phàm bắt đầu quan sát và đánh giá căn phòng.
Phòng ngủ khá rộng rãi, đồ đạc nội thất sang trọng và đắt tiền, ngoài chiếc giường mà Thư Phàm ngủ từ chiều đến giờ, còn có một chiếc bàn gỗ trên bàn có một chiếc đèn ngủ có chụp đèn hình nón kê ở gần giường, giữa phòng đặt một chiếc bàn làm bằng kính và hai chiếc ghế da bọc vải màu trắng, trên bàn đặt một lọ hoa cẩm chướng, tường treo nhiều bức tranh sơn dầu và phong cảnh khá đẹp mắt, là người không am hiểu nghệ thuật nên Thư Phàm không biết được giá trị của những bức tranh kia đáng giá bao nhiêu tiền.
Thư Phàm chầm chậm bước lại gần khung cửa kính ở phía đối diện, hai tay chạm vào tấm kính mát lạnh, nhìn khung cảnh hun hút phía dưới, răng va lập cập vào nhau, mắt tối rầm, miệng căm phẫn hét to, “Tên bại hoại kia! Sao anh dám nhốt tôi tại lầu cao chót vót thế này?”
Sắn tay áo, hùng hổ chạy lại về phía chiếc giường mà Hoàng Tuấn Kiệt đang nằm, Thư Phàm căm phẫn muốn đập hắn một trận.
“Dậy! Dậy mau!”
Đang gặp ác mộng, miệng nói mớ, không ngừng kêu rên, tay khua loạn xạ, hắn giờ chẳng khác gì một đứa trẻ đang nhớ lại những kỉ niệm hãi hùng trong quá khứ.
“Chát!” Gọi mãi mà hắn không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng hắn lại không ngừng tiếp tục kêu rên, Thư Phàm tức giận dơ tay tát cho hắn một cái.
Từ trong cơn ác mộng, Hoàng Tuấn Kịt mở mắt nhìn kẻ vừa mới dám tát
hắn một cái như trời giáng, nghiến răng ken két, đôi mắt đục ngàu vì giận dữ, hắn gầm lên: “Cô muốn chết đúng không?”
“Mau thả tôi ra!” Thư Phàm không sợ chết, bĩnh tĩnh đối mặt với đôi mắt vì tức giận mà đỏ rực như lửa của hắn.
“Không đi đâu cả, khi nào tôi
chưa điều tra xong, cô phải tiếp tục ở lại đây.”
“Anh bị điên hả? Tôi cứu mạng anh, để anh đem nhốt tôi như tội phạm thế này hả, anh làm thế có quá đáng lắm không?”
“Biết điều thì im đi, trước khi tôi ra tay đánh cô.”
“Cậu chủ, có chuyện gì không?” Đang lúi húi dọn dẹp trong bếp, nghe tiếng hét thất thanh của Thư Phàm, ông quản gia vội quăng bỏ giẻ lau, chân chạy nhanh vào phòng ngủ.
“Không có việc gì, chú đi ra ngoài đi.”
“Vâng, nếu có chuyện gì, cậu chủ cứ phân phó.” Ông quản gia kín đáo quan sát và đánh giá Thư Phàm đang phồng mồm trợn mép, nhìn trừng trừng cậu chủ.
Ông không dám tin là trên đời này vẫn còn tồn tại một cô gái dám đối đầu với cậu chủ.
Chờ ông quản gia đi ra khỏi phòng ngủ, Hoàng Tuấn Kiệt cắn răng nhịn đau, tay chống xuống giường, ngồi nửa người dựa vào đầu giường, mặt rịn mồ hôi, miệng rên lên một tiếng vì chạm nhẹ vào vết thương.
“Anh nói đi! Tại sao anh muốn nhốt tôi ở đây, tôi nhớ là tôi không làm chuyện gì có lỗi với anh cả, hơn nữa tôi còn là ân nhân của anh?”
“Lý do vì sao thì cô không cần biết, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây vài ngày là được rồi.”
“Tôi là một công dân tự do, được luật pháp bảo vệ, anh lấy quyền gì mà nhốt tôi ở đây?”
“Luật pháp?”, Hoàng Tuấn Kiệt cười nhạt, “Nếu cô quá tin vào luật pháp, có đôi lúc ngay cả tính mạng của mình cũng không giữ được.”
Hoàng Tuấn Kiệt chua xót, khuôn mặt lộ vẻ thê lương, là người lớn lên trong một gia đình suốt ngày tranh đấu, cá lớn nuốt cá bé, ngay từ khi còn nhỏ phải sống trong một môi trường khắc nghiệt, hắn đã sớm không còn hiểu thế nào là tình người rồi.
Vết máu rỉ ra ngoài lớp băng gạc màu trắng quấn quanh vết thương, Thư Phàm liếc mắt nhìn, vốn căm ghét hắn, nên rất mong tên này gặp quả báo, nhưng thân là một bác sĩ, luôn lấy tiêu chí cứu người là phương châm sống, cô không thể thấy người khác bị thương, mà không lo cứu chữa và băng bó.
Thở hắt ra một hơi thật dài, Thư Phàm hỏi: “Nhà anh có thuốc trị thương, gạc, thuốc sát trùng và thuốc gây mê không?”
“Cô hỏi để làm gì?”
Giọng nói nhạt nhẽo và thờ ơ của Hoàng Tuấn Kiệt, đã chọc giận Thư Phàm.
“Đây là thái độ của một bệnh nhân, đối với bác sĩ từng cứu mạng của mình sao?”
Thư Phàm chán nản không thèm chấp một kẻ luôn tự cao tự đại, mặc kệ sống chết của bản thân mình như Hoàng Tuấn Kiệt nữa, không moi được tin tức gì từ hắn, cô còn có thể hỏi ông quản gia.
…
Thư Phàm gặp ông quản gia trước cửa phòng ngủ, ông sợ cậu chủ xảy ra chuyện, nên không dám bỏ đi xa.
“Chào chú!” Thư Phàm tươi cười, “Chú có thể cho cháu hỏi, trong nhà có hộp cứu thương không?”
“Có.” Ông quản gia vui mừng vì Thư Phàm là một bác sĩ, tính cậu chủ luôn chỉ thích làm theo ý mình, nên không dễ dàng thuyết phục đến bệnh viện khám chữa bệnh.
“Chú có thể lấy ngay cho cháu được không ạ?”
“Được chứ, cháu chờ chú một chút.” Ông quản gia vui còn không kịp, nên ngay sau khi Thư Phàm yêu cầu,
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu