/>
-…
-Thanh danh rất quan trọng mà.
Giọng nói của hắn nhẹ tênh, nhẹ như hơi thở. Cô thấy luồn khí lạnh chạy khắp cơ thể, muốn gạt tay hắn nhưng vô ích. Một sức mạnh vô hình kìm giữ cô. Ánh mắt cô dõi theo từng cử động của hắn. Gắng sức lắm, cô hỏi bằng giọng nhát gừng.
-Tại sao lại là tôi?
-…
-…
-Tôi không biết.
Hắn dứt mắt khỏi lọn tóc, nhìn thẳng vào đôi mắt thủy tinh màu nâu nhạt của cô thật lâu rồi mỉm cười đầy ẩn ý. Hắn quay đi. Cô đứng sững nhìn theo. Cảm giác thỏa mãn khi đạt được điều mình muốn đang chảy tràn trong người hắn. Tuy nhiên, hắn hơi thất vọng vì cô chấp nhận lời yêu cầu quá dễ dàng. Hắn mong chờ một cái gì khác, thật khác biệt… mà chính hắn cũng không biết. Nhưng dù sao, cuộc sống cũng không nhàm chán nữa. Hắn lại nhẩm bài hát không thể nhớ tên. Gió chiều mang hơi thở lạnh lẽo quét qua hành lang. Gió bấc về rồi. Mùa đông cũng về theo.
chap 3... Ba sắc hoa
Cô thực hiện lời hứa một cách hoàn hảo. Cô phụ trách cười rạng rỡ vì phát hiện diễn viên xuất sắc. Thành viên câu lạc bộ ồn ào thán phục, ngoại trừ những ai muốn vai Juliet. Cô biết từ đây sẽ khó sống vì gây thù sinh oán với nhiều người. Hoàn cảnh này lại làm cô nhớ đến Bạch Ngọc, người bạn thân vì ganh ghét mà phản bội cô. Bạch Ngọc đã cố tình làm lộ bí mật. Bạch Ngọc đã quay lưng với lý do cô đưa ra, xem nó là sự dối trá ghê tởm. Cô đã tin tưởng và lòng tin bị chà đạp. Cô đã khóc, đã tự sát… nhưng mọi thứ không kết thúc vì cô vẫn nợ cuộc đời. Cô nợ ba mẹ đã cho mình sinh mạng, nợ nước mắt của nội, nợ tình yêu của gã… cô phải sống để trả những món nợ đến phút cuối cùng dù cho kiếp người là chuỗi ngày vay trả không ngừng, dù cho sự vay mượn là vô tình hay cố ý, dù cho sống hôm nay là trả nợ hôm qua và vay của ngày mai.
Cô thu xếp đồ dùng thì giật mình thấy hắn đứng đằng xa và đang mỉm cười. Hắn từ đầu chỉ im lặng quan sát và giờ đang mỉm cười, thân thiện nhưng chứa đầy toan tính. Cô ghét nhất nụ cười đó. Nụ cười đẹp ma mị của ác quỷ. Dù tất cả con gái trường này có phát điên vì nó thì cô vẫn ghét, ghét cay ghét đắng. Cô dễ dàng đoán được hắn lấy thông tin từ ai nhưng vẫn thắc mắc: cô có giá trị gì? Hắn bỏ công sức tìm hiểu, khống chế cô vì mục đích gì? Cô đã vô tình khiến hắn ngứa mắt hay chỉ đơn giản hắn lấy cô làm trò vui? Vô vàn câu hỏi lẩn quẩn trong đầu làm cô mệt mỏi. Cô đang lâm vào tình trạng bị động, không cách phản kháng. Cô nhớ lúc hắn khơi lại quá khứ mình đã mất tự chủ thế nào. Cô hiểu rằng chuyện cũ vẫn luôn ký sinh trong người mình, rút cạn sinh lực mình từng chút một dù chúng đang ngủ quên. Và chỉ cần một xúc tác chúng sẽ thức dậy, tàn phá cuộc sống mà cô gắng gây dựng như một cơn bão siêu cấp miền nhiệt đới. Cơn bão đi qua và để lại một vùng bình địa hoang tàn, đổ nát.
Cuối tuần, cô về thăm nội như đã hứa. Đó là một trưa nắng chói chang và gây gắt. Cảnh vật tan chảy thành một bức tranh hư ảo qua tấm màn không khí bị hun nóng. Những thân cây héo úa rủ lá trong vườn như những kẻ tội đồ bị đày ải giữa sa mạc hoang vu gió cát, nhưng riêng giàn hoa giấy vẫn rực rỡ vươn mình tỏa sắc trong cái nắng bạo tàn. Cội hoa giấy đồ sộ lớn tuổi hơn cô và sắc hoa chỉ một màu đỏ thắm. Những cành cây vươn dài, phủ đầy sắc đỏ trên nền lá xanh biếc bám riết vào ngôi nhà cổ như một con bạch tuộc khổng lồ vươn những chiếc xúc tu ma quái bơi vào khoảng không xanh thẳm. Những buổi hoàng hôn đầy gió, hoa giấy rơi kín cả sân gạch, thềm nhà. Tấm thảm hoa đỏ rực được nhuộm ánh tà dương óng ánh đẹp mê hồn.
Cô mãi ngắm giàn hoa giấy, không chú ý một bóng người vừa lách khỏi hàng nguyệt quế xum xuê hoa lá nơi góc sân. Gã vịn vào lan can, nhẹ nhàng nhảy lên thềm nhà. Gã đi về phía cô không một tiếng động. Khi chỉ còn vài bước chân, gã dừng lại dựa vào thân cột. Gã thở nhẹ như sợ phá hỏng sự cô tịch của không gian, phá hỏng bức tranh tuyệt mỹ mà lâu rồi mới được ngắm. Cô bất giác xoay người lại. Cô nhìn chăm chăm vào gã, gương mặt đông cứng cảm xúc. Cô cứ nhìn như thế rất lâu mà không có một hành động nào. Gã phì cười cất bước. Cô đã lớn rồi. Gã đã nghĩ cô sẽ la hét hay bỏ chạy. Đột nhiên gã cảm thấy lạnh dù nắng nóng như thiêu đốt.
-Lâu rồi mới gặp, chú có khỏe không?
Câu hỏi cất lên bằng giọng nghiêm trang ngăn bước chân gã. Cô vẫn đứng yên.
-Tôi vẫn khỏe.
-…
-Cuộc sống mới của em có tốt không?
-Cuộc sống của con bây giờ rất tốt.
Cô nói rõ ràng và rành mạch từng chữ với nụ cười thật nhẹ. Chính xác hơn là cử động rất nhẹ của làn môi còn mọi chi tiết khác trên gương mặt đều vô cảm. Gã không biết nói gì, cổ họng nghẹn đắng. Cô hành xử như một người xa lạ. Gã nhớ biết bao nụ cười rạng rỡ của cô, bàn tay ấm áp của cô, làn da mềm mại của cô… tất cả đã quá xa xăm. Gã xoay người hái những cành hoa giấy rủ bên hiên nhà. Cô lặng thinh nhìn gã kết vòng hoa. Những ngón tay gã rướm máu vì gai nhọn. Lần lượt từng chùm hoa đỏ rực như máu xếp vào nhau, đan cài trên nền lá xanh. Gã đưa vòng hoa cho cô trong thinh lặng.
-Con cảm ơn.
-Không muốn đội thử sao?
-Bây giờ, con đủ lớn để hiểu mình không phải cô dâu của chú.
Gió thổi mạnh làm những cánh hoa đỏ rơi lả tả.
-Em vẫn không tin sao?
-Chú muốn con tin vào điều gì?
-…
-Tin vào lời nguyền ngụy tạo hay tình yêu điên loạn của chú?
Cô hỏi lại với giọng điềm tĩnh đến kinh người. Mỗi từ cô nói như nhát dao sắc lạnh cứa vào tim gã. Sự im lặng trải ra mênh mông. Cuối cùng, gã nói chậm rãi.
-Tin vào lý do cha mẹ em ly hôn.
-Không bao giờ.
-…
-Chú về đi.
Cô gằn giọng. Gã nhìn cô bất lực rồi quay bước. Cô đứng im cho đến khi dáng gã khuất sau hàng nguyệt quế. Cô dựa vào tường, khuỵa xuống vì đôi chân run rẩy không còn sức. Cô thở dốc, hớp không khí như một người ngộp nước vừa được sơ cứu tỉnh lại. Đôi bàn tay vô thức xiết mạnh vòng hoa. Những cánh hoa mỏng manh bị vò nát, rơi rụng. Bàn tay cô rướm máu. Hoa giấy rất đẹp. Hoa đẹp thì có gai. Hoa giấy có rất nhiều gai. Nhiều gai như vậy mà suốt mười mấy năm gã vẫn âm thầm kết vòng hoa cho cô. Mười mấy năm gã như một người cha, người anh, người bạn lớn mà cô yêu thương, quý trọng… nhưng gã đã đạp đổ mọi thứ trong một đêm mưa. Lạnh lùng và tàn nhẫn. Cô đã cầu nguyện, tin tưởng với tất cả hy vọng đó chỉ là ác mộng, đêm sẽ qua đi và cô tỉnh lại trong bình minh ấm áp… Đáng tiếc, sự thật luôn tàn khốc và nghiệt ngã.
Nắng dần đổ nghiêng bên hiên nhà. Cô vẫn ngồi trên nền gạch lạnh, hai tay ghì chặt vòng hoa. Đầu cô đau buốt với những hình ảnh lẫn âm thanh hỗn loạn ùa về từ quá khứ. Chúng như những bóng ma huyền hoặc, hoang mang lả lướt bên huyệt mộ trong đêm trăng sáng. Con người cô mang đầy tội lỗi nên chỉ thấy được bóng ma, không bao giờ thấy được thiên thần. Những thiên thần là sinh linh thanh khiết, bé bỏng và đáng yêu như đứa trẻ đang tượng hình mà cô nhẫn tâm phá bỏ ngày xưa. Nhưng cô có thể làm gì khác khi đứa trẻ đó mang dòng máu bị nguyền rủa, được tạo ra bởi cô và người chú ruột. Một đứa trẻ không được mong đợi, không được chúc phúc thì không nên tồn tại. Cái chết là một sự giải thoát. Cô chỉ giải thoát cho con mình, giúp nó khỏi phải trầm luân trong bể khổ kiếp người. Cô chỉ cứu vớt một linh hồn. Cô làm đúng. Cô đã làm đúng. Cô không
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu