Polly po-cket
======Quảng Cáo======
newTruyện nào bị thiếu hoặc chưa post xong các bạn vui lòng Gửi Phản Hồi mình sẽ bổ sung, update các chap mới nhất nhé. Thank All ^^
newUpdate: Tình Yêu Quý Tộc Chap 115.2 - 119 (08/07/2014)
new[Update] Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái Chap 365 - 366 (09/05/2014)
new[Siêu Phẩm] Đồ Khốn Sao Để Tôi Nhớ Cậu + Ngoại Truyện (13/04/2014)
 

phiền, “Haizz, anh ấy á, cái gì cũng tốt, chỉ mỗi EQ là hơi thấp. Chị theo đuổi anh ấy hai năm, anh ấy cũng không biết chị đang làm gì, nhìn thấy chị lại còn tò mò nói, trời ơi Minh Huệ, sao em cũng ra nước ngoài”.


Tiêu Tinh nhìn cô với ánh mắt cảm thông.


Minh Huệ tức giận nói: “Lúc ấy chị rất muốn cho anh ta hai quả đấm. Chị theo đuổi anh ta lâu như vậy mà anh ta chỉ coi chị như anh em tốt. Em chỉ coi anh ta là bạn nhưng anh ta lại tưởng rằng em yêu thầm anh ta. Chị rất tò mò, có phải là não phải não trái của anh ta đặt ngược nhau không”.


Hai người nhìn nhau, dở khóc dở cười.


Một lúc sau, Tiêu Tinh mới giật mình tỉnh ngộ, “Chả trách hôm ấy khi gặp em trên đường, vẻ mặt của anh ta lại kỳ lạ như vậy, lại còn hỏi em có phải ra nước ngoài tìm anh ta không, thì ra là vì trường hợp của chị?”.


“Đúng vậy, hồi ấy chị thật ngốc, vì anh ấy mà sang bên này du học”. Minh Huệ khẽ thở dài, “Hồi trẻ ai cũng bồng bột một lần, bây giờ nghĩ lại chị theo anh ấy ra nước ngoài khiến anh ấy cảm động cũng đáng. Từ đó về sau, anh ấy đối xử với chị rất tốt”.


Nhìn nụ cười đắc ý của Minh Huệ, Tiêu Tinh không kìm được bật cười, “Xem ra con ngựa hoang như anh ấy cũng bị chị thuần phục rồi”.


“Ha ha, em nói không sai”. Minh Huệ cười rồi lại thở dài, “Haizz, mỗi lần nói chuyện với anh ấy, chị có cảm giác giống như đang đóng phim. Vẻ mặt của anh ấy biến đổi khôn lường, quả thực là rất khó hiểu. Có điều quen rồi cũng thấy rất thú vị, ở bên anh ấy, ngày nào cũng có những điều kinh ngạc và vui mừng. Dĩ nhiên phần lớn là kinh ngạc, vui mừng chỉ chiếm phần ít”.


Nghe Minh Huệ nói như vậy, Tiêu Tinh lại bật cười.


Sống cùng với Tạ Ý đúng là một thách thức nguy hiểm.


Mặc dù cô không thể hiểu được vì sao Minh Huệ lại thích Tạ Ý, có điều mỗi người một sở thích, không biết chừng Minh Huệ thích tính cách ấy của anh ta.


Hôn lễ sắp bắt đầu, Minh Huệ phải dậm lại phấn. Tiêu Tinh liền ra khỏi phòng trang điểm xuống dưới. Cô nhìn trái nhìn phải mà không thấy Jesen đâu, ngay cả tên “Quân Tắc” và ông lão mà lúc nãy cô liếc thấy ở đám đông bên dưới cũng không thấy đâu.


Một nhân viên phục vụ thấy cô ngó ngó nghiêng nghiêng liền bước lại gần và nói: “Cô là cô Tiêu phải không? Jesen bảo tôi đưa mẩu giấy này cho cô”.


“Cảm ơn”. Tiêu Tinh cầm mẩu giấy, mở ra thì thấy trên đó có viết một dòng chữ phóng khoáng: “Tôi có chuyện phải đi trước, lát nữa đến đón cô. Mong cô chuẩn bị thật tốt để ứng phó với ông nội tôi”.


“…”. Sao giọng điệu lại nghiêm trọng như vậy nhỉ, khiến Tiêu Tinh cảm thấy có chút căng thẳng.


Nghe anh ta miêu tả, hình như ông nội của anh ta rất đáng sợ.


Tiêu Tinh nhét mẩu giấy vào túi áo, đến chỗ đã sắp xếp trước rồi ngồi xuống, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn bất an.


Cuối cùng hôn lễ đã bắt đầu, trong tiếng nhạc đám cưới quen thuộc, Minh Huệ khoác tay Tạ Ý bước qua tấm thảm đỏ rất dài, cùng nhau thề nguyện gắn bó trước chiếc bàn phủ hoa hồng. Ông lão quen thuộc kia cũng xuất hiện. Thì ra ông là người chủ hôn, vuốt ve bộ dâu dài, tươi cười đọc lời thoại, rất giống với ông tơ… trong thần thoại hay trong ti vi. Tiêu Tinh nhìn nụ cười hạnh phúc của Tạ Ý và Minh Huệ, đột nhiên cảm thấy có chút ngưỡng mộ. Gặp được người mình thích không phải là điều dễ dàng, chí ít đến bây giờ, đừng nói là cô chưa trải qua một mối tình nào, thậm chí còn chưa bao giờ có cảm giác rung động với người con trai nào.


Cô luôn có cảm giác tình yêu quả thực rất trừu tượng, thay vì nghĩ đến thứ tình yêu vô vị đó, chi bằng đọc vài bộ truyện tranh, gặm vài cái chân gà còn thực tế hơn.


Nghi thức kết hôn đã xong, trước tiếng reo mừng hò hét của mọi người, Minh Huệ bắt đầu ném hoa. Nghe nói ai có thể cướp được bó hoa trên tay cô dâu thì người đó sẽ là người tiếp theo kết hôn.


Rất nhiều quý cô độc thân phấn khích đứng vây quanh đó để cướp hoa, sắp chen đến vỡ đầu rồi. Tiêu Tinh không có hứng thú, đứng ngoài xem kịch hay.


Không ngờ Minh Huệ hơi quá tay, ném đi rất xa, bó hoa bay thẳng về phía Tiêu Tinh đang đứng bên ngoài vòng vây.


Đám người vội vàng ngoảnh đầu lại.


“A! Bị cô cướp được rồi!”.


“Chắc chắn năm nay cô có vận đào hoa!”.


“Không biết chừng người tiếp theo kết hôn chính là cô!”.


“Chúc mừng chúc mừng”.


Ông lão ấy nhìn cô, vuốt râu cười tít mắt.


Trước ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của mọi người, Tiêu Tinh đờ ra như một khúc gỗ, đặt bó hoa xuống bàn.


Khụ khụ, vận may này chắc chắn sẽ không linh nghiệm. Đối với cô, từ trước tới nay những điều tốt thì không linh nghiệm, những điều xấu luôn linh nghiệm, vì thế cô không cần phải bận tâm đến lời đồn này.


Kết hôn? Đùa cái gì chứ, người ta nói hôn nhân là nấm mồ, cô đâu phải kẻ ngốc, sao có thể vẫn còn trẻ thế này mà đã chui vào mộ nằm…


Trong hôn lễ của Tạ Ý và Minh Huệ có rất nhiều lưu học sinh. Mọi người tụ tập với nhau không một chút dè dặt. Trong nháy mắt, khách sạn nhộn nhịp hẳn lên, bàn bên cạnh còn có người chơi oẳn tù tì, những âm thanh ồn ào ấy khiến Tiêu Tinh hoa mắt chóng mặt.



Ăn chút thức ăn lót dạ rồi đợi Minh Huệ và Tạ Ý đến bàn chúc rượu, Tiêu Tinh vội vàng nhân cơ hội chuồn ra ngoài.


Chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, Tiêu Tinh vừa thở phào đã nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc cách đó không xa đang lái về phía mình.


Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước mặt Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc hạ kính cửa xe, cau mày, “Lên xe đi”.


Tiêu Tinh mở cửa lên xe, thắt dây an toàn, cười nói: “Thật trùng hợp, tôi vừa ra ngoài thì anh đến”.


Thẩm Quân Tắc không trả lời, lấy trong túi áo chiếc hộp nhỏ đưa cho cô, “Sạc pin của cô”.


Tiêu Tinh nhận lấy rồi mở ra xem, đúng là sạc pin của chiếc máy Nokia mà cô đang dùng, tiện tay đút vào túi, “Cảm ơn anh, suýt chút nữa thì tôi quên rồi. Lúc nãy anh đi mua cái này à?”.


“Ừ”. Thẩm Quân Tắc khẽ đáp một tiếng, không nói gì nữa. Tiêu Tinh nhớ lại anh đã từng nói “lúc lái xe không thích bị làm phiền” nên cũng im lặng.


Không biết vì sao khi ở cùng anh ta ngày hôm nay cô luôn có cảm giác đè nén kỳ lạ, thêm vào đó là sự cố khiến người ta đỏ mặt ấy, Tiêu Tinh vẫn thấy mình nên nhắm mắt thì hơn, tránh để người đàn ông tính khí cổ quái này nổi nóng.


Một lúc sau, chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh lên phòng ăn tầng hai.


Thấy Tiêu Tinh căng thẳng nắm chặt tay, Thẩm Quân Tắc không kìm được khẽ nói: “Chỉ có ông nội tôi ở đó, cô không cần căng thẳng. Nếu ông có hỏi quá trình chúng ta quen nhau, cô cứ nói như đã nói với Tạ Ý là được”.


Tiêu Tinh gật đầu rồi lại lo lắng hỏi: “Ngộ nhỡ ông hỏi những vấn đề tôi không biết trả lời thì sao?”.


Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu nhìn cô, khẽ nói: “Yên tâm, có tôi rồi”. Nói rồi anh đẩy cửa phòng, “Vào đi”. Tiêu Tinh ưỡn ngực ngẩng đầu, bước vào trong với vẻ mặt rất nghiêm nghị. Tư thế ấy giống như sắp đi ra pháp trường vậy.


Trong phòng là một ông lão với bộ râu dài, mái tóc bạc phơ, đôi mắt đang

Đến trang:

 

Bạn đang đọc truyen hay tại wapsite Likevn.wap.sh, hãy chia sẻ wap truyện này cho bạn bè của bạn nhé ! Thân...

Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé

  Game:

   Game mobile miễn phí  |  Game android hay | Game dien thoai

  Phần Mềm

   Giao Diện Điện Thoại  |  Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại

  Thế giới Truyện

   Truyen nguoi lon  |  Truyen tinh yeu  | Truyện cười  | Truyện ma  | Đọc truyện hay  | Tieu thuyet tinh yeu

 

Thống Kê Hệ Thống Site

Giới Thiệu | Liên Hệ | Quảng Cáo |  Tìm chúng tôi trên Google+

Cùng tải những game mobile online hay, ung dung chibi cho điện thoại tại WapGame24h