thiếp đi.
Cô không biết đây là đâu, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu. Quần áo trên người đã gần khô, nhăn nheo như dưa muối. Cô ngồi dậy, nhìn thấy phòng tắm, cô liền vào trong rửa mặt. Người trong gương tiều tụy trắng bệch giống như cô hồn dã quỷ, thật ra cô chính là cô hồn dã quỷ rồi, còn sống cũng chỉ vậy mà thôi.
Cô không tìm thấy giày của mình nên đành đi chân trần ra ngoài. Hành lang được trải thảm, bước lên mà không vang tiếng động nào, có thể thấy phòng khách ở phía đằng xa.
Dưới lầu rất yên tĩnh, không có ai.
Biệt thự to lớn nhưng vắng lặng, cô quẹo sang góc khác, ở đó có một cánh cửa, phía sau cánh của hình như có tiếng gì đó.
Cô đẩy cửa ra.
Nhà bếp kiểu Tây có giếng trời được thiết kế vô cùng đặc biệt, bên ngoài cửa sổ có trồng một cây quế rất to. Nước mưa rửa sạch lá quế khiến nó trở nên bóng loáng, rọi lên cửa sổ lấp lánh như ngọc.
Anh quay lại nhìn cô, không biểu cảm, sau đó quay lại tiếp tục công việc của mình.
Mắt cô như nhòe đi trước ánh sáng vàng kim mông lung kia, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng anh, khuôn mặt mờ ảo.
Nhưng anh không ở đây, đó không phải là anh.
Cô biết như vậy.
Cũng rõ ràng như mùa hạ, nhưng hạt mưa rơi trên lá quế lại giống như âm thanh mùa thu.
Anh tiện tay đặt lát bánh mì trên đĩa, phết mứt lên, sau đó đẩy đĩa ra trước mặt cô, đến trước tủ lạnh, lấy bánh mì ra tự nướng cho mình hai lát khác.
Bàn ăn bằng gỗ, phòng bếp rất to và dài, hoa tươi vừa được gửi tới, anh để lên giữa bàn, che mất nửa khuôn mặt, khiến cô không nhìn rõ vẻ biểu cảm trên mặt anh. Cô cố gắng ăn, dao nĩa chạm nhau vang lên những tiếng leng keng nho nhỏ.
Hai người cùng im lặng, bên ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách.
Cô lấy hết can đảm, ngẩng đầu lên: “Xin anh một việc được không?”
Chương 16
Anh vốn tưởng cô định hỏi chuyện căn nhà kia, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán, không phải vậy.
Cô và Thiệu Chấn Vinh từng nhận giúp đỡ vài đứa trẻ nghèo trong một trường học ở ngoài đảo. Bọn trẻ rất ngoan, tháng nào cũng viết thư cho họ. Tết vừa rồi bọn trẻ gửi thư đến, xin cô và Thiệu Chấn Vinh gửi cho chúng một tấm ảnh và rất hy vọng được gặp cô và anh. Lúc ấy cô và Thiệu Chấn Vinh nói trong thư hồi âm, rằng đợi khi chú Tiểu Thiệu nghỉ phép, nhất định sẽ đến thăm chúng ta, mang theo máy chụp hình, chụp thật nhiều hình rồi chờ bọn trẻ lớn lên xem lại.
“Có thể cùng tôi đi thăm bọn trẻ không, chỉ một lần thôi, sẽ không mất nhiều thời gian của anh, anh rất giống Chấn Vinh, bọn trẻ sẽ không biết đâu…”, cô thì thầm, “Tôi thật sự không biết phải nói thế nào với chúng…nếu tôi nói Chấn Vinh không còn nữa… những lời tàn nhẫn như vậy, ngay đến bản thân tôi còn không thể chấp nhận…”, cô cúi đầu nhưng không khóc, khóe miệng còn kiên cường khẽ nhếch lên, tạo thành một nét cười thê lương.
Anh nhìn cô: “Cô cũng ôm đồm nhiều việc quá đấy”.
“Chúng tôi vốn định bảo trợ chúng đến tận đại học, nhưng bây giờ… dù sao tôi cũng quyết định sẽ giúp chúng học tiếp”, cô ngẩng lên nhìn anh, “Chỉ phiền anh một lần này thôi, tôi đảm bảo sau này sẽ không phiền anh nữa, đây là lần cuối cùng”.
Đôi mắt đen láy nhìn anh, nhưng không phải là ánh mắt cầu khẩn, cũng không có vẻ đáng thương, đôi mắt mang luồng sáng trong vắt, đôi mắt chỉ đơn thuần tìm kiếm sự giúp đỡ. Vốn dĩ anh cảm thấy cô đáng thương, nhưng có lúc cô lại khiến anh vô cùng bất ngờ.
Anh lặng im không đáp.
Cả đi và về trong ba ngày có chút mệt, nhưng thời gian như vậy chỉ cần cố gắng chút cũng đủ rồi. Đỗ Hiểu Tô không mang nhiều hành lý, nhưng lại mua khá hiều dụng cụ học tập như giấy bút, sách tham khảo, không ngờ cũng chất đầy túi du lịch lớn. Khi xuống máy bay lại còn phải chuyển xe giữa trời mưa xối xả, hành trình rất cực khổ, đường xá gập ghềnh, còn phải qua hai lần thay lốp. Đến gần biển thì trời đã tối, sau đó phải lên thuyền mới ra được đảo. Trời đang mưa, sóng rất lớn mà thuyền lại nhỏ, cô bị say sóng, nôn khá nhiều, nên chỉ có thể quỳ trên thuyền không dám đứng lên. Anh đưa cho cô chai nước, vì thường xuyên ra biển câu cá nên anh thích ứng khá nhanh. Cô quỳ trên thuyền, nắm chặt dây thừng, nôn lên nôn xuống, vô cùng mệt mỏi nhưng cũng không hỏi bao giờ đến.
Sự quật cường này của cô cũng có phần giống Chấn Vinh.
Mãi lâu sau thuyền mới đến nơi, có lẽ đây là lần đầu tiên cô ngồi thuyền qua biển, chân chạm đất rồi mà vẫn còn loạng choạng không vững, tựa như mặt đất cũng đang rung động như trên biển. Trên cầu có một ngọn đèn chiếu sáng những hạt mưa đang rơi, quay đầu lại nhìn mặt biển cách đó không xa mang một màu đen ánh.
Bọn trẻ cầm theo đèn biển, dưới sự chỉ dẫn của thầy giáo đứng ở cầu đón họ.
Thầy giáo họ Tôn, tuổi còn trẻ, thật ra cũng chỉ là một cậu trai trẻ chừng mười tám, mười chín tuổi nên gặp họ cũng có phần ngượng ngùng, chỉ tranh xách hành lý.
Có một đứa trẻ kêu lên: “Chú Tiểu Thiệu !”. Đỗ Hiểu Tô giật mình, quay đầu lại nhìn thấy anh cười đáp lại, còn đưa tay xoa đầu đứa nhóc, Đỗ Hiểu Tô thở phào nhẹ nhõm. Bọn trẻ bắt đầu cười nói như một tổ chim nhỏ vô cùng náo nhiệt. Mấy cô bé gọi Đỗ Hiểu Tô: “Chị Hiểu Tô!”. Một cô bé lớn hơn nhón chân, định giúp Đỗ Hiểu Tô che dù, thấy cô bé như thế, Lôi Vũ Tranh đeo ba lô lên lưng, đưa tay ra nhận lấy cái dù: “Để anh”.
Trên đường đi Đỗ Hiểu Tô rất trầm lặng, sau khi Thiệu Chấn Vinh gặp nạn cô vẫn luôn như vậy, chỉ khi nói chuyện với bọn trẻ, cô mới có vẻ hoạt bát hơn một chút: “Bốn phía đều là biển, chúng tôi chắc chắn sẽ không đi lạc đâu, trời mưa thế này còn ra đón chúng tôi làm gì?”.
Thầy Tôn vẫn rất ngại ngần nói: “Hôm qua nhận được điện thoại nói hai người sẽ đến, học sinh cứ bàn tán cả ngày trời, rồi đứa nào cũng nhất định đòi đi đón, tôi không khuyên được. Vả lại hai người từ xa đến đây, chúng tôi cũng nên đi”. Chiếc dù rất nhỏ mà mưa bắt đầu nặng hạt, có một cô bé nói chân thành: “Chị Hiểu Tô, chị xem chú Tiểu Thiệu ướt hết rồi.”, thì ra dù trong tay anh nghiêng hết sang phía cô. Đỗ Hiểu Tô ngẩng người, còn anh vẫn để mặc một bên vai ướt đẫm, cô không biết phải làm sao mới được, cuối cùng do dự một lát, đưa tay giữ lấy cánh tay đang cầm ô của anh.
Mấy đứa trẻ cười khúc khích, có vẻ rất vui khi nhìn thấy hai người thân thiết như vậy.
Trường học được xây ở lưng chừng núi, đường lên núi ngoằn ngoèo uốn lượn khó đi, hầu như đi bước nào trượt bước đó. Khó khăn lắm mới đến được kí túc xá học sinh, mọi người gần như đều ướt hết. Cái gọi là kí túc xá học sinh thật ra chỉ là một căn phòng khá lớn. Giữa phòng là một tấm gỗ, trên đầu tấm gỗ có ngọn đèn vàng mờ mờ. Thầy Tôn ngại ngần nói: “Chúng tôi có máy phát điện…”, lời chưa dứt, đèn đã vụt tắt.
Bọn trẻ bật cười, thầy Tôn đứng trong bóng tối đang ảo não, nhưng vẫn mắng yêu: “Còn cười”.
Mấy đứa trẻ lại cười ầm lên, thầy Tôn nói: “Năm ngoái mua một cái máy phát điện cũ, chẳng may bị hỏng, trên đảo lại không có người sửa…”.
Lôi Vũ Tranh bật máy lửa lên, tìm được đèn pin trong ba lô, thầy Tôn cũng tìm được nến, nói: “Tôi xuống bếp đun nước, bạn trẻ cũng chưa tắm, ướt thế này dễ cảm lạnh”.
Lôi Vũ Tranh hỏi: “Máy phát điện ở đâu? Tôi đi xem thử”. Đỗ Hiểu Tô hình như cảm thấy lạ nên đưa mắt nhìn anh, anh không nói gì nữa.
Thầy Tôn dẫn anh đến chỗ máy phát điện. Lôi Vũ Tranh cởi áo khoác, rồi xắn tay áo, kiểm tra kỹ lưỡng: “Hỏng cũng không nặng lắm”.
Vì thầy Tôn phải đi đun nước, nên Đỗ Hiểu Tô cầm đèn pin soi giúp Lôi Tranh Vũ sửa máy phát. Nhiều năm rồi anh không đụng đến máy phát điện, lần trước chỉ
Hãy luôn sử dụng công cụ tìm kiếm để tiết kiệm thời gian của bạn nhé
Game:
Game mobile miễn phí | Game android hay | Game dien thoai
Phần Mềm
Giao Diện Điện Thoại | Hình Nền Mobile | Phần mềm cho điện thoại
Thế giới Truyện
Truyen nguoi lon | Truyen tinh yeu | Truyện cười | Truyện ma | Đọc truyện hay | Tieu thuyet tinh yeu